03

“Tôi không muốn nhìn thấy nó! Mùi máu trên người nó làm tôi buồn nôn hơn!”

Tạ Tư Kiều vùi mặt trong lòng Trương Dương, không ngừng rên rỉ vì đau.

Mẹ tôi thấy vậy lập tức túm lấy tôi kéo ra ngoài.

“Tao cảnh cáo mày, đừng có phá rối!”

Tôi mình mẩy đầy máu, bị đuổi ra khỏi phòng vô trùng.

“Mẹ, con chỉ ngồi trong góc thôi cũng được… Vết mổ của con lại rách ra, mẹ có thể khâu lại giúp con không?”

Tôi đứng chắn trước cửa, khẩn cầu mẹ giúp đỡ.

Nhưng không một ai đáp lời, họ lạnh lùng đóng sập cánh cửa trước mặt tôi.

Đối diện là cửa sổ.

Gió lạnh buốt tạt qua khiến từng khớp xương của tôi đau nhức.

Người hầu trong nhà thỉnh thoảng liếc nhìn tôi đầy thương cảm, nhưng không ai dám ra tay giúp.

Cho đến khi cánh cửa lớn bị mở ra.

“Tạ Tư Tình, em làm sao vậy?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông bước vào.

Là bạn học cấp ba của tôi, cũng là em họ của Trương Dương – Chu Đông Lâm.

“Em chảy máu đầy người thế này, định đi đâu vậy?”

Chu Đông Lâm nhìn tôi từ đầu đến chân, vội bước tới đỡ lấy tôi.

Gió lạnh rít bên tai, anh ấy lập tức đứng chắn gió cho tôi.

“Em vừa sinh con xong, vết mổ rách ra, cần được khâu lại gấp…”

Tôi dựa vào người Chu Đông Lâm, để anh dìu mình vào phòng, vừa đi vừa kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay.

Tôi còn cầu xin anh nhanh chóng báo ông ngoại đến cứu tôi, vì trong ngôi nhà này, chỉ có ông là thật lòng thương yêu tôi.

Vừa nằm xuống, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau khi sinh, tôi chỉ nghe tiếng con khóc hai tiếng, rồi hộ sinh đã vội vàng mang con ra ngoài.

Nhưng đến giờ, con bé vẫn chưa được đưa về phòng.

Con tôi đâu rồi?

Tôi vội lao đến phòng của Tạ Tư Kiều thì thấy cô ta đã quay lại.

Cha tôi đang bế một đứa trẻ trên tay, bàn tay ông ta bịt chặt mũi và miệng của đứa bé.

Khuôn mặt nhỏ bé của con tôi đã tím tái, chỉ có thể phát ra tiếng khóc ngắt quãng như nức nở.

“Trả con cho tôi!”

Tôi lao đến định giành lại con.

“Bố, con không muốn con của nó sống sót. Tại sao con của con sinh ra thì chết, mà con của nó lại bình yên?”

Vừa thấy tôi, ánh mắt của Tạ Tư Kiều bùng lên đầy căm hận.

“Kiều Kiều nói đúng! Mày sinh ra đứa con chết, mọi người trong nhà đều có thể làm chứng!”

Mẹ tôi đứng chắn trước mặt tôi, gương mặt lạnh lùng, giọng nói vô cảm.

Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!

“Còn không mau ra tay đi! Lát nữa ông cụ đến, còn phải có cái để giải thích.”

Mẹ tôi thúc giục bố tôi nhanh chóng hành động.

Ngay sau đó, cổ con tôi gập xuống vô lực, rồi không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Tại sao lại giết con tôi? Chỉ vì con của Tạ Tư Kiều chết mà con tôi cũng phải chết theo sao? Các người còn chút nhân tính nào không?!”

Nỗi đau thể xác vừa qua giờ lại thêm nỗi đau mất con khiến tôi phát điên, gào khóc như hóa dại.

“Câm miệng lại! Mày làm ồn khiến Kiều Kiều không nghỉ ngơi được.”

Trương Dương thấy tôi phiền phức, lập tức xông tới bịt chặt miệng tôi.

Sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến tôi không thể vùng vẫy nổi, thiếu oxy khiến mắt tôi dần mờ đi.

Tôi chỉ còn biết cầu nguyện trong thầm lặng:

Nhanh lên… Chu Đông Lâm, làm ơn nhanh lên!

“Đừng mạnh tay quá, hôm nay có nhiều người trong nhà, cô ta và đứa bé mà chết ở đây thì khó ăn nói lắm.”

Mẹ dường như nhận thấy tôi đang hấp hối, liền dặn dò Trương Dương nhẹ tay lại một chút.

“Nếu để cô ta làm loạn, chuyện này mà vỡ lở thì chúng ta tiêu đời.”

“Chỉ cần cô ta chết, ông cụ mới không phản đối tôi và Kiều Kiều đến với nhau.”

Tay của Trương Dương chẳng những không nhẹ lại, mà còn siết chặt hơn.

“Hay là giờ giết luôn đi, rồi kiếm đại cái lý do nào đó. Dù sao cũng chẳng ai điều tra đâu.”

“Mau kết thúc đi, chuyện đứa bé sớm muộn gì cũng bại lộ.”

Bố tôi nhìn tôi vẫn còn mở mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, bèn dứt khoát lấy một chiếc túi nylon định trùm lên đầu tôi.

Tay ông ta càng lúc càng tiến lại gần.

Tôi vùng vẫy đến tuyệt vọng, cầu xin họ tha cho tôi một con đường sống, nhưng cuối cùng vì thiếu oxy, tôi cũng nhắm mắt lại.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

“Ông ơi, chính là ở đây!”

04

“Tỉnh lại đi, Tạ Tư Tình, mau tỉnh lại!”

Chu Đông Lâm ôm lấy tôi, chạy nhanh về phòng.

Phía sau còn có hai nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo.

“Là ông ngoại gọi đến đấy, có thể tin tưởng được.”

Chu Đông Lâm vừa nói vừa định quay đi.

Tôi vội nắm lấy tay áo anh, dùng giọng khàn đặc cố gắng thốt ra từng từ:

“Họ… họ cùng nhau giết chết con gái tôi…”

Khóe mắt tôi rơi xuống những giọt lệ, cả người run rẩy vì đau đớn và tức giận.

Cơ thể Chu Đông Lâm khựng lại, ánh mắt dường như không dám tin.

“Anh sẽ nói với ông. Em cứ để bác sĩ khâu vết thương trước đã.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng.

Nữ bác sĩ nhẹ nhàng xử lý vết thương cho tôi, nhưng cơn đau vẫn khiến tôi cắn chặt răng không nói nổi một lời.

Đến khi khâu xong, tôi được đưa ra ngoài bằng xe lăn.

Ông ngoại đang ngồi ở phòng khách.

Trước mặt ông là một chiếc tã bọc nhỏ xíu.

Tôi lập tức đứng dậy, bước nhanh đến, ôm chặt lấy bé con vào lòng.

“Con ơi… con gái của mẹ…”

“Ông ơi, chính họ đã giết con của con!”

Tôi phẫn nộ chỉ tay vào bố mẹ và Trương Dương, người run lên vì căm phẫn.

“Tư Tình à, con sinh khó, con bé vừa sinh ra đã mất. Có phải con không chịu nổi cú sốc này nên tinh thần không ổn định không?”

Mẹ tôi nhìn tôi, gương mặt đau lòng, nước mắt rơi không ngừng.

Tôi tinh thần không ổn?

Rõ ràng là họ không chỉ giết con tôi, mà còn muốn giết cả tôi, chỉ để dọn đường cho Tạ Tư Kiều.

“Các người nói dối! Chính các người cùng nhau giết con gái tôi!”

“Ông ơi, những gì con nói đều là sự thật!”

Tôi vội vàng nhìn ông, ánh mắt khẩn thiết như cầu cứu.

“Tư Tình, chuyện này ông sẽ điều tra rõ ràng. Con về nghỉ trước đi.”

Ông chỉ ra hiệu, bác sĩ liền đẩy tôi lên lầu.

“Lão gia à, là lỗi của tôi đã không mổ lấy thai cho Tư Tình. Nếu không vì thai ngược, đứa bé bị thiếu oxy, thì có lẽ đã được thấy ánh sáng cuộc đời rồi…”

“Cháu gái tôi… bà đau lòng chết mất thôi.”

Mẹ tôi vừa nói vừa bật khóc như xé lòng, tay che mặt mà rên rỉ.