“Ta nói bừa chỗ nào? Tiểu nha đầu này giấu tài với chúng ta thôi.

Giờ mới bộc lộ chút bản lĩnh, nếu sớm ra tay, hiện tại người cùng thế tử An Nam đấu với tiểu thiếp chẳng phải là muội rồi sao?”

Ta biết rõ tứ tỷ và tỷ phu tình sâu nghĩa nặng, đây chỉ là lời trêu ghẹo.

Nhưng ta vẫn làm nũng, dụi đầu vào cổ đại tỷ:

“Đại tỷ không xé miệng tỷ ấy, muội không chịu đâu~~~”

Đại tỷ xoa đầu ta, nhẹ giọng cười:

“Muội nói cũng đúng, người ta bảo kẻ lao lực dễ già, muội xem, tiểu tứ da dẻ lỏng lẻo cả rồi, chẳng trách phải tìm cách kiếm đòn.”

Tứ tỷ bực bội ném quạt:

“Đại tỷ cứ chiều muội ấy đi.”

Trong hoa sảnh, tiếng cười vang vọng.

Đám nô bộc đứng ngoài len lén thò đầu nhìn trộm.

Ba vị tỷ tỷ lần này đến, chính là muốn giúp ta thị uy.

Dù ta chỉ là thứ nữ của một gia đình tam phẩm, ngay cả mẹ cũng không có, từ nhỏ lớn lên trong viện đại tỷ.

Nhưng ta cũng có chỗ dựa, nào có thể để người khác xem nhẹ?

Tam tỷ là trắc phi của Bình Tây lão vương gia.

Tứ tỷ là thế tử phi An Nam.

Đại tỷ trước đây gả cho hộ quốc tướng quân.

Quý thiếp, ái thiếp, lương thiếp, tiện thiếp, trước mặt ta thì là cái thá gì?

Ba tỷ muội trò chuyện một hồi, tam tỷ đột nhiên nói:

“Ngũ muội có phúc thật đấy, hầu gia như vậy, tuy có phần vô tâm, nhưng cũng đáng yêu.”

Trong mắt đại tỷ lóe lên một tia cô tịch, nhưng rất nhanh lại chìm vào sự lãnh đạm thường ngày:

“Phải, nghĩ ít một chút, chưa hẳn đã không tốt.”

Ta hiểu tam tỷ đang mượn chuyện để nhắc nhở đại tỷ.

Tên tướng quân lòng lang dạ sói kia gần đây như đột nhiên ngộ ra điều gì, cứ đuổi theo đại tỷ không buông.

Nhưng đại tỷ đã bị hắn ngang ngược bắt về như thế nào, chúng ta đều tận mắt chứng kiến.

Không ai có thể tha thứ cho hắn, không ai cả!

Nghĩ đến tên tướng quân đó, ta lại thấy phiền lòng, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Chờ tỷ muội về hết, ta bèn than mệt, chẳng thèm đợi Lý Nguyên Đăng, thả màn đi ngủ luôn.

Hôm sau, Ái di nương như con gà đất vừa hồi sinh, dựng cả lông mà vẫy vẫy trước mặt ta.

“Thiếp dậy trễ, mong phu nhân thứ tội. Theo lý, tân hôn ba ngày, chủ quân nên ngủ lại ở tân phòng.

Nhưng hầu gia dù có người mới, cũng không quên ân tình ngày trước, tối qua còn trò chuyện với thiếp về tỷ tỷ, vì vậy mới ngủ muộn~~

Hầu gia còn nói…”

Nàng ta vung vẩy chiếc khăn tay, chuẩn bị khoe khoang tiếp, thì ta đã nhíu mày, ngắt lời:

“Hầu gia hôm trước còn nói với ta rằng hắn nhớ nguyên phu nhân.

Vậy thế này đi, vừa hay ngươi cũng nhớ tỷ tỷ, hai hôm trước bảo ngươi đi Sơn Đông, ngươi nói không khỏe trong người.

Nay đã có thể hầu hạ hầu gia, vậy chắc khỏe lại rồi.

Đã thế, hôm nay ngươi lên đường, ở Sơn Đông mà bầu bạn với nguyên phu nhân, tiện thể thay hầu gia chuyển lời ‘không quên ân tình xưa’ luôn.”

Ái di nương sững sờ:

“Ta…”

Sao ta có thể đợi nàng tìm cớ?

Lập tức ngẩng mặt gọi:

“Quản gia!”

Quản gia đứng ngay ngắn chờ lệnh, ta dặn:

“Mang Ái di nương đi trước, hành lý theo sau, cứ xếp hai xe đồ thật đầy đủ rồi chuyển đến. m.ột ché n t,iêu s.ầu

Nhân lúc di nương đang rạng rỡ xuân sắc, lập tức khởi hành, chứ để lâu lại nói không khỏe nữa.”

Quản gia dứt khoát, ba chân bốn cẳng chuẩn bị xe, kéo nàng ta đi ngay.

Ta liếc nhìn ba người còn lại:

“Các ngươi muốn giở trò, thì mai quay lại, ta chỉ tiếp một kẻ mỗi ngày.”

Không để ý đến sắc mặt họ, ta uể oải đứng dậy:

“Liên di nương, hôm nay ta muốn uống canh gà xé sợi với giò hun khói, ngươi đi hầm đi.”

Dứt lời, cầm chén trà, thản nhiên phất tay cho bọn họ lui xuống.

Ta vì chuyện của đại tỷ mà mang một bụng oán khí, lại chẳng có chỗ để trút ra.

Chỉ đành sớm bắt tay vào việc, làm đúng chức trách của bản thân, chỉnh đốn lại hậu viện.

Sau khi dâng trà tiễn khách, ta chuyển vào nội các, lắng nghe các bà tử lão luyện, quản sự cùng một vài nha hoàn có mặt mũi trong phủ, chậm rãi kể lại chuyện cũ.

Mấy người này đưa mắt nhìn nhau, vốn chẳng muốn nói ra.

Ta gõ nhẹ lên chén trà: “Các vị nên biết, mắt ta – Tống Ngũ nương – nhìn người rất chuẩn, nhưng quân côn của Hầu gia thì không nhận mặt ai đâu. Nếu các vị không chịu nói, ta sẽ tâu rằng các người không giao sổ nội phủ, đến lúc đó xem ai thiệt hơn.”

Mọi người kinh hãi, vội vàng quỳ cả xuống.

Nói qua loa vài câu đã khai ra hết mọi chuyện.

“Mấy vị di nương này đều có xuất thân riêng, tuy tranh đấu ngấm ngầm, nhưng lại đồng lòng không nghe lời nguyên phối, chỉ cùng nhau nâng đỡ Trân di nương.”

Ta gật đầu trầm ngâm.

Trân di nương xuất thân cao quý, được bọn họ ra sức tán tụng, đẩy nguyên phối vào thế lép vế, khiến nàng ta chẳng bằng một thị thiếp.

Bảo sao nguyên phối không hề ra mặt xã giao, trở thành trò cười cho các quý phụ trong kinh thành.

“Còn gì nữa?”

“Liên di nương giúp quản gia sự, thường rêu rao nguyên phối hồ đồ, sổ sách không minh bạch. Khi Hầu gia cần tiền tiếp tế quân đội, trong phủ không xuất được ngân lượng, cũng đối không khớp sổ sách, khiến Hầu gia nhiều lần nổi giận với nguyên phối.” Quản sự nói.

“Cô em gái tốt của nguyên phối cũng ở nhà mẹ đẻ bôi nhọ nàng, khiến nàng có oan cũng chẳng biết kêu ai. Đến mức khi Hầu gia không ở phủ, Tịch di nương còn dám đứng dưới cửa sổ chính phòng chửi rủa, làm loạn cả lên.” Một bà tử nói.

“Nguyên phối giữ gìn thể diện, lại không tiện cáo trạng cả bốn người một lượt. Bọn họ lại đồng tâm hiệp lực, chiếm giữ lấy Hầu gia, chẳng để ai khác chen vào.” Một nha hoàn mắt hạnh môi đào nói.

“Nội trạch này, thực sự cần có người chỉnh đốn lại rồi.” Quản gia kết luận.

Ta cạn lời – đây đúng là một cái bẫy trí mạng.

Bốn người này hợp sức hại nguyên phối chẳng qua dựa vào câu ‘pháp bất trách chúng’.

Bọn họ liên thủ cô lập nàng, chống đối nàng, ngoài mặt phục tùng, trong lòng thì chực phá ngầm, dùng từng việc nhỏ để hành hạ nàng.

Một đoá hoa khuê các như nàng, cứ thế bị dày vò đến u uất mà mệnh đoạn.

Chẳng qua hiện tại họ thấy ta với Lý Nguyên Đăng mới thành hôn chưa quá ba ngày, chưa dám làm càn, nhưng sau này sẽ không thiếu cơ hội trả đũa.

Lẽ nào ta sợ bọn họ sao?

Dù bọn họ có đoàn kết đến mấy, từng người riêng lẻ chẳng ai bằng nổi bình thê của phụ thân ta.

Ta theo bên tỷ tỷ bao nhiêu năm, nếu mấy trò hạ đẳng này mà để họ dùng được với ta, chẳng phải là làm nhục gia phong của nhà ta sao?

Vừa đến giờ ngọ, các nàng đã bắt đầu giở trò.

Liên di nương đích thân bưng đến một bát canh gà xé hầm giăm bông, cẩn thận múc một bát cho ta, thái độ cung kính lễ phép, không bắt được chỗ nào sai.

Ta khẽ nhếch môi cười, không động tay, chỉ nhìn ba người trước mặt.

Ở nhà người khác, thiếp thất thường không được phép cùng bàn dùng bữa, chỉ đứng hầu một bên.

Nhưng Lý Nguyên Đăng vốn không câu nệ tiểu tiết, cũng không thích có người đứng sát bên khi ăn.

Ngày thứ hai sau khi ta vào phủ, lúc nghỉ trưa ta đã hỏi chàng trong màn: “Phủ Hầu từ khi nào có quy củ này?” m_ột ché_n t!iêu s@ầu

Lý Nguyên Đăng cau mày: “Là ta cho phép.”

Ta nhướng mày, định giễu vài câu: “Hầu gia đúng là biết thương người.”

Ai ngờ chàng nheo mắt than phiền: “Tụi họ bôi son trát phấn dày quá, ta sợ rớt vào đồ ăn.”

Ta còn nhớ khi đó đầu óc ta như có một đàn quạ bay qua – đúng là đầu óc người này không giống quý tộc bình thường.

Cách làm này, nguyên phối chắc chắn sẽ nghĩ là Hầu gia thiên vị thiếp thất để dằn mặt nàng.

Nàng thật đúng là xui xẻo, tính tình lại đa sầu đa cảm như Lâm Đại Ngọc, mà lại gả nhầm một ông chồng như Lỗ Trí Thâm.

Hai người bọn họ có thể nói chuyện với nhau mới là chuyện lạ.

Thấy ta không động đũa, Liên di nương có chút hoảng, nhẹ giọng thúc giục.

Ta thu lại dòng suy nghĩ, nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tay nghề của di nương thật khéo, canh này nấu vàng óng trong vắt, vừa nhìn đã thấy ngon miệng.”