Có vẻ như vị đạo sĩ này quả thực có tài năng, bởi vì tôi đã cố tình đọc bát tự của ông nội mình.
Quả thật bây giờ, tôi rất hoảng loạn, không dám tùy tiện tin bất kỳ ai nữa.
Tôi nhanh chóng xin lỗi ông. Đạo sĩ cũng thông cảm cho tâm trạng của tôi.
Sau khi tính toán xong bát tự thực sự của tôi, ông thở dài một tiếng:
“Hóa ra là như vậy.”
11
Tôi không hiểu ý ông ấy là gì.
Đạo sĩ hỏi:
“Có phải cô thường xuyên tìm người xem bói, và chủ yếu là xem về tài vận?”
Tôi vội kể cho ông về việc Vãn Đình xem bói cho tôi hàng ngày.
Ông hỏi tiếp:
“Cô gái đó đã nói gì về tài vận của cô?”
Tôi đáp:
“Cô ấy nói bát tự của tôi có tài vận yếu nhất, tài khố rỗng đáy, không có chính tài, là bát tự nghèo nhất cô ấy từng gặp.”
Đạo sĩ vuốt râu và nói:
“Đúng rồi, chính là cô ấy đã đánh cắp bát tự của cô.”
Tôi càng thêm bối rối:
“Vậy cô ấy lấy bát tự nghèo như tôi làm gì?”
Đạo sĩ thở dài:
“Bát tự của cô, chữ nào cũng mang tài khố, là cách cục hiếm gặp trong trăm năm.
Hơn nữa, từ tháng Chín năm nay, cô sẽ bước vào vận lớn ba mươi năm, tài chính sẽ đến không ngừng nghỉ.
Điều đó có nghĩa là sau này dù cô có nằm yên, tiền vẫn sẽ vào tài khoản của mình.
Mà các thầy bói đều phạm vào ‘Ngũ Tệ Tam Thiếu,’ trong đó Tam Thiếu là thiếu mạng, thiếu tiền, thiếu tình.
Cô bạn cùng phòng của cô hẳn là thuộc loại thiếu tiền. Bất cứ thầy bói nào nhìn vào tài vận của cô đều sẽ ganh tị.
Vì vậy, cô ấy đã xem âm quẻ cho cô, chỉ cần đủ một trăm ngày là có thể đánh cắp bát tự của cô.”
Tôi bàng hoàng, vội vàng tính ngày nhập học, và hôm nay vừa đúng một trăm ngày. Chân tôi mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.
Thật không ngờ người bạn thân thiết bên cạnh tôi lại là loại người như thế.
Nhưng hai con ma nước kia lại có liên quan gì đến chuyện này?
Ông lão đạo sĩ thở dài và nói:
“Dương quẻ là xem người, âm quẻ là xem ma.
Vì cô chưa chết nên cô ấy phải nhờ ma giúp để xem âm quẻ.
Trùng hợp là hồ ở trong trường có hai con ma nước, đến thời điểm ba năm cần tìm người thế thân.
Nếu kéo một người bình thường làm thế thân, nhiều nhất cũng chỉ có thể chuyển kiếp thành động vật.
Nhưng nếu tìm một người có mệnh mà không có vận, họ có thể chuyển kiếp thành người.
Vì vậy, hai con ma đó đã cùng hợp tác với cô bạn ấy để hại cô.”
Tôi thắc mắc:
Đọ[c, T:r/u”yện Tạ/i P]a”g.e Mộ/t: c.hé]n T,iêu Sầu/
“Vậy tại sao Vãn Đình lại nhiều lần ngăn cản ma nước lôi kéo tôi?”
Đạo sĩ giải thích:
“Vạn sự tam thành, như việc bái thần phải lạy ba lần.”
Nhưng hôm nay là lần thứ ba, tại sao Vãn Đình lại cảnh báo tôi không uống thứ nước bụng xác này?
Ông đạo sĩ nói:
“Kẻ tung người hứng mới là kịch hay. Nếu không, làm sao cô lại uống?”
Tôi chợt hiểu ra. Ngay lập tức, tôi quỳ xuống xin ông đạo sĩ cứu mình. Ông ấy liền lấy ra một lá bùa, dùng kim bạc chích ngón áp út của tôi cho nhỏ một giọt máu lên lá bùa.
Ông vung tay, lá bùa lập tức cháy lên. Ông đạo sĩ hòa tro bùa vào một ống tre chứa đầy nước, đậy nắp lại và đưa cho tôi.
Ông dặn tôi đi về đường cũ, trong lòng không ngừng nhẩm tên của mình.
Dù có nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cũng không được quay đầu lại. Cho đến khi nhìn thấy một con rùa nhỏ, chỉ cần đổ nước bùa lên mai rùa là có thể lấy lại bát tự.
Những chuyện còn lại cứ để ông lo.
Tôi ghi nhớ trong lòng.
12
Kỳ lạ là, suốt đường về ký túc xá, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phía sau, cũng chẳng nhìn thấy con rùa nào cả.
Lòng tôi bỗng thấy bất an. Chẳng lẽ tôi lại rơi vào âm mưu của kẻ gian?
Tôi suy nghĩ lại mọi chuyện một cách cẩn thận. Mặc dù lời đạo sĩ nói rất hợp lý, không tìm ra lỗ hổng nào, nhưng tại sao ở nơi hoang vu hẻo lánh đó lại xuất hiện một đạo sĩ, và ông ta lại tình cờ đến cứu mạng tôi?
Điều quan trọng là tôi đã dại dột đưa bát tự của mình cho ông ấy.
Điều đáng sợ hơn là ông ấy còn bảo tôi nhỏ máu ngón tay lên một lá bùa.
Lá bùa đó có thể là bùa gọi hồn hoặc một loại bùa nguy hiểm nào đó chăng?
Càng nghĩ tôi càng thấy sợ. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ rằng,
nghi ngờ người bừa bãi cũng như tin tưởng người bừa bãi đều là sai lầm thấp kém.
Có lẽ chờ thêm một chút nữa sẽ có kết quả.
Tôi không ngừng tự trấn an mình. Nhưng khi trời tối dần mà vẫn không có động tĩnh gì.
Nhìn ống tre chứa nước bùa với bát tự của mình bên trong,
tôi chợt nảy ra một suy nghĩ khiến mình hoàn toàn hoảng hốt.
Nếu bát tự của tôi bị ngâm trong nước, chẳng phải giống như tôi bị chết đuối sao? Có nghĩa là tôi đã hoàn thành vai trò thế thân cho ma nước?
Vậy thì liệu ông đạo sĩ có phải cũng là một con ma nước,
muốn giành lấy tôi từ tay hai con ma kia?
Ông ấy đã kể một loạt những lời lẽ hợp lý khiến tôi tin tưởng, rồi dặn tôi ngoan ngoãn ở ký túc xá chờ chết.
Tôi hoàn toàn rối trí.
Đ[o”c, T]ru.yệ:n Tạ/:i P]ag.e Mộ/t, c.hé”n Tiê:u/ Sầu[
Ngay lập tức, tôi quyết định đi tìm Vãn Đình.
13
Vãn Đình là đầu mối duy nhất giúp tôi phá vỡ tình cảnh hiện tại.
Nếu cô ấy không nghe điện thoại, điều đó có nghĩa là lời ông đạo sĩ nói là đúng. Cô ấy đã lấy bát tự của tôi, tất nhiên muốn cắt đứt liên hệ với tôi.
Còn nếu cô ấy đồng ý gặp tôi, thì có thể vấn đề lại nằm ở ông đạo sĩ.
Vãn Đình chính là hy vọng sống sót cuối cùng của tôi. Vậy nên tôi gọi cho cô ấy, nói rằng mình đã quá lời trước đó, muốn gặp trực tiếp để xin lỗi.
Không ngờ Vãn Đình không chần chừ mà ngay lập tức gửi địa chỉ cho tôi.
Cô ấy chỉ dặn tôi, khi đến trước cửa nhà cô và lên lầu, phải đi ngược lên.
Tôi không hiểu ý cô ấy là gì.
Vãn Đình bảo đừng hỏi nhiều, cứ nghe theo cô ấy.
Lòng tôi lại dâng lên một nỗi bất an. Phải chăng Vãn Đình biết chuyện giữa tôi và ông đạo sĩ?
Đi ngược lại có thể phá giải pháp thuật của ông? Hay là Vãn Đình biết tôi đã rơi vào bẫy của ông đạo sĩ, và cô ấy đang hướng dẫn tôi cách phá giải?
Tôi nghĩ đã tìm được đường sống nhưng hóa ra lại là một mê cung.
Không còn cách nào khác, dù là bẫy thì còn hơn là ngồi đây chờ chết.
14
Khi đến trước cửa nhà Vãn Đình, tôi đang định quay người để đi ngược, thì đột nhiên có tiếng nói của con ma nước nhỏ ở phía sau:
“Tuyệt đối đừng đi ngược, cô sẽ chết đấy.”
Tôi lập tức dựng tóc gáy. Theo lời Vãn Đình, bây giờ tôi phải quay lại. Nhưng theo lời ông đạo sĩ, bất kể nghe thấy tiếng gì sau lưng cũng không được quay đầu lại.
Con ma nước nhỏ không đến sớm, cũng không đến muộn, lại xuất hiện đúng lúc này.
Rốt cuộc tôi có nên quay đầu không?
Nhưng rồi tôi nghĩ, cả ông đạo sĩ và con ma nước nhỏ đều nói đừng quay đầu, chẳng phải hai lời này trùng khớp với nhau sao?
Chẳng lẽ cả hai cùng một phe? Nhưng rõ ràng ông đạo sĩ nói rằng ma nước và Vãn Đình là một phe.
Vậy thì là ông đạo sĩ phản bội đồng bọn, hay là ma nước và Vãn Đình đã bất hòa?
Đúng lúc đó, lại có tiếng người phụ nữ trung niên phía sau vang lên:
Đọ:c, T]r.u”yệ:n Tạ/i P”a[g:e Mộ:t/ c.hé]n T,iêu: Sầ”u/
“Con không được nói bừa, nếu không chúng ta sẽ bị trừng phạt.”
Trừng phạt? Ai sẽ trừng phạt họ?
Lúc đó, cô bé đột nhiên khóc nức nở:
“Mẹ, chúng ta chẳng phải đến để báo ơn sao? Bị trừng phạt thì đã sao?”
Báo ơn? Tôi hoàn toàn không quen biết họ, làm sao lại có ơn nghĩa gì?
Người phụ nữ trung niên nói tiếp:
“Nghe lời, đừng làm bừa nữa, con sẽ hại cô ấy, đi theo mẹ mau.”
Nói xong, bà ôm cô bé và rời đi. Tiếng khóc xé lòng của cô bé vọng lại:
“Chị ơi! Đừng đi ngược, chị sẽ chết thật đấy!”
Chị? Sao cô bé lại gọi tôi là chị?
Tôi càng thêm bối rối. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, là Vãn Đình gọi đến.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể cho cô ấy nghe tình huống hiện tại. Vãn Đình hoảng hốt:
“Tuyệt đối đừng đi xuôi, cậu sẽ chết đấy, cậu phải tin tôi.”
Tôi sắp phát điên. Đi xuôi hay đi ngược đều chết, chẳng lẽ hôm nay tôi không thoát được tai ương này?
Tôi liền ép hỏi Vãn Đình tại sao nhất định phải đi ngược.
Không ngờ Vãn Đình nói:
“Hai con ma nước vẫn còn quanh quẩn bên cậu, tôi mà nói rõ pháp thuật thì chúng sẽ nghe thấy, cả hai chúng ta sẽ chết.
Đợi cậu vào nhà rồi tôi sẽ nói rõ, nhanh lên, không còn thời gian nữa.”
Lời của Vãn Đình giống như lời chốt chặn cuối cùng. Nhưng tôi phải chọn tin một người.
Suy đi tính lại, tôi nghĩ rằng: ít nhất Vãn Đình vẫn là người,
còn hai kẻ kia là ma, một kẻ không rõ là người hay ma.
Ngay cả khi Vãn Đình có ý hại tôi, cô ấy cũng không dám làm lộ liễu. Còn nếu ma muốn hại tôi, tôi có thể chết không rõ lý do bất cứ lúc nào.
Xem xét kỹ, tôi quyết định tin Vãn Đình, ít nhất cũng có thể kéo dài sự sống thêm một chút. Dù chỉ là một giây, cũng là hy vọng sống.
Vậy nên, tôi nhắm mắt, quay người, và đi ngược lên cầu thang.
15
May mà Vãn Đình đã đứng trước cửa hướng dẫn, để tôi thuận lợi vào được phòng của cô ấy.
Đ:ọ/c. T”r[u,yệ/n T.ạ[i P”a/g.e Mộ:t, c”hé.n T/iêu Sầu/]
Sau đó, Vãn Đình đóng cửa cái “rầm” rồi dán một lá bùa lên cửa.
Thấy cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tôi vội hỏi rốt cuộc chuyện này là sao. Vãn Đình gần như sắp khóc, nói:
“Tôi lo lắng rằng cậu sẽ gặp chuyện không may, nên tôi đã bốc quẻ cho cậu, và quẻ báo rằng cậu đã chết rồi.”
Tôi cảm thấy hồn phách của mình như bay ra khỏi thân thể.
Đ[o/c, T]r.u”yện Tạ/i P:a.g[e Mộ:t, c]hé”n T,iê:u Sầ[u:
Thế nhưng, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây cơ mà!
“Cậu đã bị ma nước kéo đi làm thế thân rồi.” – Vãn Đình nói.
Sao có thể chứ? Lẽ nào ông đạo sĩ kia thực sự là một con ma nước?
Ngâm bát tự của tôi trong nước chẳng phải đồng nghĩa với việc làm tôi chết đuối sao?
Tôi định kể mọi chuyện cho Vãn Đình nghe, nhưng bất ngờ lại thấy trên bàn cô ấy có một chiếc mai rùa.
Tôi chợt nhớ ra Vãn Đình thường dùng mai rùa để xem quẻ cho tôi, cô ấy từng nói mai rùa bói toán là chuẩn xác nhất.
Chẳng lẽ con rùa nhỏ mà ông đạo sĩ nhắc đến chính là chiếc mai rùa này?
Ông ấy bảo tôi quay về ký túc xá, có thể là do ông không biết rằng Vãn Đình đã dọn ra ngoài.
Còn việc trên đường không nghe thấy tiếng của hai con ma nước, có thể là vì tôi đã đi sai hướng. Cho nên, đến khi tôi tới dưới nhà Vãn Đình, hai con ma nước mới đột ngột xuất hiện.
Vậy là tôi đã hiểu nhầm ông đạo sĩ và trúng kế của Vãn Đình.
Đ[o/c, T]r.u”yện Tạ/i P:a.g[e Mộ:t, c]hé”n T,iê:u Sầ[u:
Tôi lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Vừa rồi tôi đã vi phạm lời dặn của ông đạo sĩ, quay đầu lại rồi, liệu tôi có chết không?
Nhưng tôi đã nhắm mắt, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, có thể vẫn còn một tia hy vọng.
Ngay lúc đó, Vãn Đình kéo tôi đến trước chiếc mai rùa, rồi lấy ra một cây kim bạc:
“Mau! Nhỏ một giọt máu lên mai rùa này.”
Theo phản xạ, tôi rụt tay lại.
Sao lại cần nhỏ máu nữa?
Không ngờ Vãn Đình lại tỏ vẻ sốt ruột hơn tôi:
Mộ/:t C.hé]n T”iê,u Sầ[u”
“Nếu tôi không dùng mai rùa ngàn năm này bày trận Thiên Cương để bảo vệ bát tự của cậu, cậu chắc chắn không thể sống sót đến đây được.”
Tôi thực sự không phân biệt được tốt xấu nữa bèn quỳ xuống trước mặt Vãn Đình:
“Vãn Đình! Nếu cậu muốn giết tôi thì cứ giết đi, đừng hành hạ tôi nữa, tôi thực sự không chịu nổi, mệt mỏi quá rồi.”
Vãn Đình ngơ ngác:
Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u
“Cậu ngốc à! Tôi luôn cố gắng cứu cậu, làm sao có thể hại cậu được chứ?”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa và đã kể hết mọi chuyện gặp ông đạo sĩ cho cô ấy nghe.
Vãn Đình hoảng hốt:
“Làm gì có Mạnh Bà hay ông đạo sĩ nào, tất cả đều do hai con ma nước hóa thành mà thôi.”
Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u
Tôi lại ngẩn ngơ:
“Thế tại sao ông đạo sĩ lại cản tôi uống thứ nước bụng xác của Mạnh Bà?”
“Đã bảo với cậu rồi, là tôi dùng mai rùa ngàn năm để bày trận Thiên Cương bảo vệ bát tự của cậu.
Việc cậu uống nước bụng xác đã không còn hiệu quả cho việc thế thân.”
Tôi nhìn kỹ hơn, thì thấy dưới mai rùa đúng là có đặt một mảnh giấy đỏ, trên đó viết bát tự của tôi.
Vãn Đình nói tiếp:
“Ma nước kéo người không có bát tự xuống nước cũng giống như kéo một miếng thịt sống xuống, không thể nào hoàn thành việc thế thân được.
Vì vậy, chúng mới tìm cách lấy bát tự của cậu, ngâm trong nước phù thủy ba canh giờ, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được.
Tôi yêu cầu cậu đi ngược vào nhà vì ma chỉ có thể đi thẳng theo người, nếu cậu đi ngược thì mỗi bước cậu đi, chúng lại cách xa cậu một bước. Bây giờ thì cậu hiểu chưa?”
Lý do thì tôi đã hiểu, nhưng tôi vẫn không rõ vì sao mình vẫn còn sống, trong khi quẻ của cô ấy nói tôi đã chết.
M,ộ[t C”hé/n: Tiê.u/ Sầ]u”
Lúc này, Vãn Đình kéo tôi đến trước gương:
“Tự mình nhìn đi!”
Chân tôi lập tức mềm nhũn khi thấy hình ảnh của mình trong gương với đầu cúi gằm, toàn thân ướt đẫm, gương mặt trắng bệch, giống hệt một người chết đuối.
Tôi quỳ xuống đất và cầu xin Vãn Đình cứu tôi. Vãn Đình vội vàng đỡ tôi dậy, rồi lấy kim bạc ra một lần nữa.
“Bây giờ chỉ cần nhỏ máu từ ngón áp út của cậu lên mai rùa thì mới có thể kích hoạt trận Thiên Cương và cứu mạng cậu.
Ma nước mất đi cơ hội thứ ba này thì sẽ không làm gì được cậu nữa.”
Không chút chần chừ, tôi cầm lấy cây kim, chọc ngón tay và nhỏ một giọt máu vào chính giữa mai rùa.
Máu nhanh chóng bị mai rùa hấp thụ. Vãn Đình thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi đứng trước gương lần nữa.
Quả thật, gương mặt trong gương dần trở nên hồng hào,
người tôi cũng không còn nhỏ nước nữa.
Dây thần kinh căng thẳng trong tôi cuối cùng cũng được thư giãn.
Vãn Đình nói rằng thần hồn của tôi vẫn còn ở ký túc xá. Cô ấy dặn tôi nhanh chóng quay về nằm lên giường để bảo vệ nó.
Dù nghe thấy bất cứ âm thanh nào cũng không được mở mắt, càng không được đáp lại. Chỉ cần chịu đựng đến sáng thì sẽ hoàn toàn yên tâm.
Tôi ghi nhớ kỹ trong lòng.
16
Ra khỏi nhà Vãn Đình, tôi quyết định không quay lại ký túc xá mà đến khách sạn thuê phòng.
Tôi không thể tự đi vào chỗ chết được. Bởi vì rõ ràng Vãn Đình có vấn đề.
Hiện giờ, tôi chỉ còn cách hy vọng vào hai con ma nước. Họ nói đến để báo ơn, dù tôi không rõ ơn đó từ đâu mà có, nhưng đây là hy vọng sống sót duy nhất của tôi.