3
Trở về phủ, ta liền được người của mẫu thân gọi đến chính sảnh.
Nhìn thấy ta, người chỉ nhấp một ngụm trà, sau đó ra hiệu bảo ta ngồi xuống bên cạnh.
“Hôm nay, Tiêu Khởi sai người đưa tin đến, nguyện ý thực hiện hôn ước thuở nhỏ, đón con vào phủ.”
Lòng ta khẽ rung động, lập tức quỳ xuống, dập đầu thưa:
“Mẫu thân, nữ nhi không muốn…”
Người khẽ gật đầu, ra hiệu cho Tần mama đỡ ta dậy, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
“Giờ phút này dù con có muốn, ta cũng không cho phép con gả sang đó!”
Trong giọng nói của người đã mang theo vài phần giận dữ. pa/ge ăn x, ong lại m.uốn ngủ tiế.p
“Hắn nguyện cưới con thì cũng thôi đi, nhưng lại đưa ra điều kiện: muốn nạp Vãn Tư vào phủ làm trắc thất trước, hơn nữa, hôn kỳ còn phải được sắp xếp trước ngày đại hôn của con, để nàng ta nhập phủ trước.”
Càng nói, mẫu thân càng tức giận, vung tay hất mạnh chén trà xuống đất.
“Tiêu Khởi, hắn khinh người quá đáng! Chẳng qua chỉ là một vị Tổng đốc, nếu năm đó không nhờ cha con dốc sức bảo vệ, hắn chưa chắc đã có thể ngồi vững trên vị trí này khi tuổi còn trẻ! Khi ta cùng tổ phụ con xông pha chiến trường, hắn còn chưa biết đang chơi đùa ở góc nào, nay lại dám sỉ nhục đích nữ của Yến gia, để một thứ nữ vào cửa trước! Nỗi nhục này, hắn cũng dám làm ra sao?!”
“Ta vốn định đợi con gả vào Tổng đốc phủ xong, sẽ tìm cho nàng ta một mối lương duyên tử tế, để có thể làm chính thất, làm một vị chủ mẫu đàng hoàng. Nhưng xem ra, nàng ta đã quen kiếp làm thiếp, làm bé nhỏ cũng không nỡ bỏ!”
Ta và Yến Vãn Tư đều không phải do mẫu thân sinh ra, mà là con của hai thị thiếp trong phủ.
Mẫu thân nhiều năm không có con, sau khi cả hai vị A Nương lần lượt qua đời, người có ý chọn một trong hai chúng ta để nhận làm nữ nhi, giúp chúng ta có danh phận đích nữ trong phủ.
Mẫu thân của Yến Vãn Tư từng là hoa khôi danh chấn lầu xanh lớn nhất Giang Nam, bằng một khúc tỳ bà mà khiến cha ta động lòng.
Yến Vãn Tư thừa hưởng toàn bộ nét phong tình của bà ta, từ nhỏ đã miệng ngọt khéo léo, ca hát nhảy múa đều tinh thông, giỏi lấy lòng người khác.
Mà A Nương của ta chỉ là một thương nữ bình thường, từ nhỏ đã dạy ta học tính toán, xem sổ sách, chẳng có chút nào mềm mại đáng yêu như nàng ta.
Vốn dĩ ai cũng nghĩ rằng mẫu thân sẽ chọn nàng ta làm đích nữ.
Nhưng cuối cùng, người chọn lại là ta.
Mẫu thân nói:
“Đích nữ của Yến gia ta, phải là người có đầu óc, hiểu tiến thoái, đoan trang có lễ. Những trò nịnh bợ lấy lòng kia, học cũng chẳng có ích gì.”
E rằng, chính vào ngày hôm ấy, Yến Vãn Tư đã hận ta.
Nhưng dù không chọn nàng ta làm đích nữ, mẫu thân đối với nàng ta cũng chưa từng bạc đãi.
Ta lặng lẽ suy tính trong lòng.
Kiếp trước, trước khi ta thành thân, mẫu thân đã sớm vì nàng ta lo liệu hôn sự.
Người muốn gả nàng ta cho cháu ruột của mình, vị thiếu niên tướng quân khiến người Ngõa Khấu (倭寇) nghe danh đã kinh hồn bạt vía—Giang Hoài.
Chỉ tiếc rằng, nàng ta cố chấp muốn xuống tóc quy y, mẫu thân khuyên thế nào cũng không lay chuyển được, cuối cùng đành để nàng ta làm theo ý mình.
Ta khẽ siết chặt tay, trong lòng đã có quyết định.
“Nghe nói cháu trai của mẫu thân, tướng quân Giang Hoài, tháng sau sẽ đến Giang Nam. Nữ nhi không biết liệu có vinh hạnh nào để được gặp tướng quân một lần không?”
Kiếp này, ta không muốn mãi bị giam cầm nơi đất Giang Nam chật hẹp này nữa.
Ta muốn nhìn thấy bầu trời rộng lớn hơn.
Mẫu thân thoáng sững sờ, sau đó cất tiếng cười lớn.
Người bước đến trước mặt ta, vỗ nhẹ lên bờ vai ta.
“Ánh mắt của mẫu thân chưa từng sai, Yến Vãn Ý con còn thông tuệ hơn ta tưởng!”
“Nếu hai bên tình nguyện, cam tâm tình nguyện ở lại hậu viện lo việc nhà cũng là một lựa chọn.”
“Nhưng nếu chỉ là đơn phương cố chấp níu giữ, vậy chính là ngu xuẩn đến cực điểm.”
“Yến Vãn Ý, con đã chọn cho mình một bầu trời rộng lớn hơn.”
Ánh mắt mẫu thân khẽ ửng đỏ.
Đúng vậy, mẫu thân cũng từng là một cánh đại bàng tung cánh trên bầu trời, không chịu khuất phục trước bất kỳ ai.
Chỉ là, vì tình yêu, người đã chọn đáp xuống cành cây, cam nguyện trở thành một phượng hoàng bị trói buộc trong lồng son.
Mẫu thân sai người hồi thư, đồng ý hôn sự giữa Yến Vãn Tư và Tiêu Khởi.
Mà Giang Hoài sẽ nhập thành sau hai mươi ngày, nhưng người cố tình giấu nhẹm tin tức này.
Triều đình có pháp luật rõ ràng:
Nếu một nữ nhân nhập phủ với danh phận trắc thất, trước khi chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, không được phép nâng lên chính thất.
Trong gia tộc quan lại, tuyệt đối không có chuyện bình thê (vợ cả ngang hàng).
Trừ phi chủ mẫu qua đời, và phải đợi đủ mười năm sau, trắc thất mới có thể có cơ hội được nâng thành chính thê.
Huống hồ, Thánh thượng nổi danh chung tình với Hoàng hậu, hậu cung để trống nhiều năm, những tấu chương thỉnh cầu nâng trắc thất lên chính thê trước nay chưa từng được phê chuẩn.
Vậy nên, Yến Vãn Tư, e rằng cả đời này cũng chỉ có thể làm thiếp.
4
Tiêu Khởi đã hạ quyết tâm, nhất định phải tổ chức cho Yến Vãn Tư một hôn lễ thật long trọng.
Suốt nửa tháng trời bận rộn sắp xếp, cả Giang Nam đều biết, Tổng đốc đại nhân sắp cưới vợ.
“Đừng có ăn nói hàm hồ! Một trắc thất thì tính là vợ cái gì? Dù sao cũng chỉ là thiếp mà thôi. Tổng đốc đại nhân đón thiếp vào phủ trước khi rước chính thê, chẳng phải là bôi nhọ mặt mũi đại tiểu thư Yến gia hay sao?”
“Nghe nói năm đó tiên sinh Yến gia lấy tính mạng ra bảo đảm mới giúp được hắn ngồi lên vị trí này. Nếu hôm nay dưới suối vàng biết được đích nữ duy nhất của mình bị làm nhục như thế, e là đến nắp quan tài cũng bị tức giận mà bật tung lên mất!”
Ngồi trên cao đầu đại mã (ngựa cao lớn), Tiêu Khởi vốn dĩ tinh thần phấn chấn, khoác trên mình hỉ phục đỏ thẫm, hưởng thụ lời chúc mừng của bách tính toàn thành.
Nhưng khi nghe những lời bàn tán này, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.
Trong mắt hắn, đây chẳng qua cũng chỉ là một hình thức khác của việc dùng ân nghĩa để ép buộc hắn phải báo đáp.
Sự phẫn nộ ấy, hắn mang theo cho đến khi bước chân vào Yến phủ.
Chỉ đến khi nhìn thấy Yến Vãn Tư khoác trên mình hỷ bào, sắc mặt hắn mới dịu đi đôi phần.
Theo quy tắc, chỉ có chính thê mới được mặc hỷ phục đỏ thẫm.
Nhưng tất cả những thứ này đều là do Tiêu Khởi đích thân sắp xếp.
Toàn phủ đều trang trí bằng sắc đỏ thẫm—nghi lễ dành riêng cho chính thê.
Hắn đối đãi với nàng ta, chính là theo nghi thức của một vị chính thất.
Sau khi biết tin, mẫu thân chỉ cười lạnh, không ngăn cản, nhưng khi tân nhân (cô dâu chú rể) bái đường, người không hề xuất hiện ở chính sảnh.
Ta đành phải ra mặt giải vây.
“Hôm nay mẫu thân thân thể không khỏe, không tiện ra mặt, ta đến tiễn muội muội xuất giá. Mong hai vị tân nhân vợ chồng hòa thuận, bách niên giai lão.”
Chủ mẫu không ra mặt trong hôn lễ—đây đúng là một trò cười lớn.
Tiêu Khởi gần như nghiến nát răng hàm, hắn cho rằng ta cố tình giở trò phía sau, ánh mắt nhìn ta tràn đầy oán hận và phẫn nộ.
Tựa như để trút giận, hắn ôm chặt lấy Yến Vãn Tư hơn, thậm chí còn mang theo chút khiêu khích, nhìn thẳng vào ta.
Ta làm như không thấy, chỉ thản nhiên phất tay, ra hiệu cho người hầu dâng lên hồi môn mà mẫu thân đã chuẩn bị cho nàng ta.
“Đôi vòng bạc này là của mẫu thân tặng cho muội, hy vọng sau này muội có thể hiểu lễ nghĩa, giữ lễ nghĩa.”
Mẫu thân cả đời mang vòng ngọc, nhưng ngọc kia lại ở trên tay ta.
Những người xung quanh khi nhìn thấy đôi vòng bạc giản dị liền không nhịn được mà cười khẩy.
Mà câu “hiểu lễ nghĩa, giữ lễ nghĩa”, lại như một cái tát thẳng vào mặt hai người bọn họ.
Hai bàn tay vốn đang đan chặt đầy tình tứ, lúc này đã dần siết chặt đến mức như muốn bóp nát nhau.
Mẫu thân hiểu rõ nhất cách nào để đâm thẳng vào tim kẻ khác.
Cho đến khi khách khứa lần lượt ra về, mẫu thân vẫn không xuất hiện.
**Tiêu Khởi giận dữ bước đến trước mặt ta, khí thế bừng bừng, tựa như muốn đem ta ra xé xác.
“Yến Vãn Ý, ngươi quả thực độc ác! Nghĩ kế để chủ mẫu không ra mặt tiễn đưa, ngay cả quà tặng cũng chỉ là một đôi vòng bạc rẻ mạt, ngươi chính là muốn để tất cả mọi người đều biết, nàng chỉ là một thứ nữ của Yến gia, đúng không?”
“Nếu năm đó không phải ngươi giở thủ đoạn để phu nhân Yến gia chọn ngươi, thì vị trí đích nữ này vốn dĩ đã thuộc về Tư nhi! Nếu vậy, chúng ta cũng sẽ không phải…”
Ta ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn hắn.
“Không phải cái gì?”
Là không cần phải miễn cưỡng giữ lại danh phận chính thê cho ta?
Hay là không cần để người hắn thương yêu nhất chịu uất ức?
Rõ ràng, nếu hắn có thể kiên quyết từ chối ta, trực tiếp cưới Yến Vãn Tư làm chính thất, thì cùng lắm mẫu thân chỉ giận dữ đôi ba ngày, chưa chắc đã không chấp nhận.
Nhưng hắn lại chỉ giữ lấy danh nghĩa, không muốn bị người đời chửi rủa là bội tín bội nghĩa, mà cũng chẳng có đủ dũng khí trực tiếp phá bỏ hôn ước.
Hắn đem tất cả sự bất cam và hèn nhát của mình, áp đặt lên ta.
Chỉ có điều, hắn không dám thừa nhận rằng chính mình mới là kẻ nhu nhược nhất.
Hắn bị lời ta nghẹn đến mức nuốt lại câu nói dở dang.
Ta nhàn nhạt mỉm cười:
“Nếu đại nhân đau lòng, vậy thì có thể giao vị trí chính thê lại cho thứ muội. Ta tin rằng mẫu thân nhất định sẽ càng thêm coi trọng nàng ta.”
Sắc mặt hắn tái xanh, ánh mắt nhìn ta càng thêm u ám.
“Tốt, rất tốt! Nếu đã vậy, thì chẳng còn gì để nể mặt nữa!”
“Ngươi dù có là chính thê thì sao? Ta muốn ngươi hiểu rằng, ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ có được trái tim ta!”
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi. Pa.ge ăn x, ong lại mu.ốn ngủ tiế.p
Từ trong bóng tối, Yến Vãn Tư, lẽ ra phải đang ngồi trên kiệu hoa, bước ra.
Nàng ta cúi mắt, giọng điệu mềm mại đầy tiếc nuối:
“Đại nhân vì ta, lại làm tổn thương tỷ tỷ rồi.”
Nàng ta chậm rãi tiến đến gần, khẽ cười bên tai ta, giọng nói dịu dàng mà âm độc:
“Sống cả đời với kinh kệ đèn dầu khổ lắm đấy, tỷ tỷ sao có thể không nếm thử mùi vị ấy một lần chứ…”