A Nương mất, ta trở thành đích nữ duy nhất dưới gối của chủ mẫu.
Dựa vào thân phận ấy, ta trở thành chủ mẫu của Tổng đốc phủ Giang Nam.
Phu thê hòa thuận, cả đời vinh hoa, con cháu hiếu thuận, một kiếp vô ưu.
Sau khi ta qua đời, Tiêu Khởi đích thân thủ linh cho ta ba ngày.
Trước linh vị, lời cuối cùng hắn nói với ta là:
“Đời này, phu quân đã tận trách nhiệm. Chỉ mong kiếp sau, vĩnh viễn không gặp lại.”
Trọng sinh một đời, tâm nguyện của hắn, ta thay hắn thực hiện.
1
Mùa này, Giang Nam đang vào thời điểm mưa dầm triền miên.
Ta không che ô, chỉ tựa vào bờ, lặng lẽ nhìn bóng người giữa dòng nước giãy giụa, chẳng có chút động tĩnh.
Một lúc sau, một chiếc ô lặng lẽ che lên đỉnh đầu ta.
Ăn xong lại muốn ngủ tiếp
Là Tần mama, người luôn theo hầu bên cạnh mẫu thân.
“Ta còn tưởng với tình ý con dành cho Tiêu Khởi từ nhỏ, con sẽ không màng nguy hiểm mà nhảy xuống cứu hắn.”
Mẫu thân đi đến bên cạnh ta, khẽ nheo mắt nhìn bóng người giữa dòng nước.
Nhưng ta luôn cảm thấy, người thực sự quan sát chính là ta.
Ta chậm rãi hít sâu một hơi, rồi quỳ xuống giữa cơn mưa tầm tã.
“Chính vì muốn giữ trọn tình cảm này, nữ nhi mới không cứu.”
“Điều nữ nhi mong muốn là tình yêu chân thành từ đáy lòng, chứ không phải một ân tình cứu mạng gượng ép mà có.”
“Cứu hay không cứu, chẳng có gì khác biệt.”
Hồi lâu, mẫu thân khẽ thở dài, rồi ra lệnh cho tiểu tư bên cạnh.
“Kéo người lên đi, dù sao cũng là Tổng đốc đại nhân, không thể để xảy ra chuyện.”
Người cúi mắt nhìn ta từ trên cao. Cho đến khi cái lạnh thấu xương từ mặt đất thấm vào đầu gối ta, người mới vươn tay nâng ta dậy.
“Thôi vậy. Năm đó, khi phụ thân con qua đời, khắp nơi đều cười nhạo phủ Yến gia ta, nhưng chẳng phải ta vẫn vượt qua được hay sao?”
“Khi đó có thể chịu đựng, thì giờ đây cũng chưa chắc không thể.”
“Nếu con đã suy nghĩ thấu đáo, ta cũng không phải kẻ hèn mọn bán con cầu vinh để đổi lấy một chút ân điển.”
Lòng ta khẽ động, lại một lần nữa quỳ xuống.
“Tạ ơn mẫu thân đã thấu hiểu.”
Ta luôn nghĩ rằng giữa ta và Tiêu Khởi, chân tình lớn hơn ân tình.
Nhưng chưa từng ngờ rằng, tâm nguyện đời trước của hắn, lại là mong kiếp sau vĩnh viễn không gặp lại ta.
Vậy thì kiếp này, ta sẽ thành toàn tâm nguyện của hắn.
2
Cơn mưa rả rích mấy ngày cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng lại.
Nghe nói hoa sen năm nay nở đặc biệt đẹp, ta nhận lời mời, lên hoa thuyền dạo hồ.
Hai thuyền vừa chạm vào nhau, thân thuyền khẽ rung lắc, làm chén rượu mơ trong tay ta đổ ra ngoài.
Tiểu nha đầu có chút hoảng hốt: “Tổng đốc đại nhân đã nhảy sang thuyền của chúng ta, nói là… muốn gặp đại tiểu thư…” page ăn x, ong lại muốn ngủ tiế.p
Lời còn chưa dứt, Tiêu Khởi đã vén rèm lên, bước vào khoang thuyền.
Hắn trước nay vẫn luôn nhã nhặn ôn hòa, vậy mà lúc này động tác lại mang theo cơn giận dữ, hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt, giọng nói vẫn như trước, lạnh lẽo vô tình.
“Hôm đó ta không nhìn lầm, người đứng trên bờ chính là nàng. Nàng rõ ràng biết ta từ nhỏ đã không giỏi bơi lội, cớ sao lại thờ ơ đứng nhìn ta giãy giụa mà không cứu?”
“Yến Vãn Ý, chỉ vì ta không nhận tấm khăn thêu nàng sai người đưa tới phủ, nàng liền có thể trơ mắt nhìn ta chết đi hay sao?”
Ánh mắt hắn mang theo chất vấn cùng thất vọng, tựa như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng vào tâm hồn ta.
Dù có trọng sinh bao nhiêu lần, hắn vẫn có thể dễ dàng làm ta đau lòng.
Ta né tránh ánh mắt hắn, khẽ cúi đầu, cười nhạt:
“Đại nhân hiểu lầm rồi, hôm ấy thân thể ta không khỏe, thực sự không thể xuống nước…”
Sát na ấy, trong mắt hắn lập tức tràn ngập ý cười châm chọc.
“Thân thể không khỏe?”
“Năm đó loạn phỉ vào thành, nàng chẳng màng tính mạng, liều mình xông lên chắn một đao thay ta. Dùng ân cứu mạng ép phụ thân ta lập hôn ước giữa chúng ta. Nay nàng lại muốn giở trò cũ, nhưng không có cơ hội, bèn buông tay với một cơ hội tốt như vậy sao?”
“Ta ngày ngày tuần tra bờ đê, chưa từng gặp bất kỳ sự cố nào. Vậy mà hôm ấy, ngay lúc ta lẻ loi một mình, lại đột nhiên có một đứa trẻ chạy đến va ta ngã xuống nước.”
“Yến Vãn Ý, chẳng lẽ tất cả những điều này không phải do nàng cố tình sắp đặt để tạo cơ hội ư? Còn giả bộ như vậy, là muốn ta có cái nhìn khác về nàng sao?”
Giọng điệu tràn ngập ác ý không chút che giấu của hắn như nhát dao sắc bén, xé toạc trái tim ta thành từng mảnh vụn.
Khó trách kiếp trước, khi ta không tiếc hy sinh tính mạng để cứu hắn, ánh mắt hắn nhìn ta chỉ có hận ý và thất vọng.
Thì ra trong mắt hắn, tất cả những gì ta làm đều chỉ là một màn kịch để ép hắn phải lấy ta.
Ta cười giễu chính mình, cố nén cay xè nơi đầu mũi, nhẹ giọng mở miệng.
“Ta tự biết đã quấy rầy đại nhân nhiều năm, về sau nhất định sẽ không—”
“Không cần diễn nữa!”
Hắn vung tay áo, lạnh lùng cắt ngang lời ta.
Hắn quay lưng về phía ta, không còn muốn nhìn ta dù chỉ một cái, tựa như chỉ cần nhiều hơn một ánh mắt cũng đủ khiến hắn chán ghét.
“Phụ thân nàng có ơn dạy dỗ ta, lời hứa của ông ấy và phụ thân ta sẽ không bị ta phá bỏ.”
“Ta sẽ cưới nàng, để nàng trở thành chủ mẫu duy nhất của Tổng đốc phủ, nhưng tim ta, nàng vĩnh viễn không thể có được!”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Tấm rèm theo động tác của hắn mà lay động, qua khe hở đó, ta nhìn thấy một nữ tử trong khoang thuyền đối diện, trên người mặc áo xanh, ánh mắt lộ rõ vẻ hả hê.
Ngay khoảnh khắc rèm rơi xuống, nàng ta không còn che giấu ác ý của mình nữa.
Là Yến Vãn Tư.
Người bạn đồng hành của ta ánh mắt đầy thương xót, lặng lẽ rót đầy chén rượu trước mặt ta.
Ta nâng tay, một hơi cạn sạch, khóe môi bất giác nở một nụ cười cay đắng.
Ta và Tiêu Khởi, vốn dĩ không phải như thế này.
Khi ta liều mình lao tới chắn một đao cho hắn, hắn vẫn chưa phải như thế này.
Máu của ta nhuộm đỏ y phục hắn, hắn ôm lấy ta như ôm một báu vật quý giá, hoảng loạn đến mức bên tai ta run giọng cầu xin:
“Vãn Ý, chỉ cần nàng sống, ta nguyện làm bất cứ điều gì.”
Nhưng lời hứa ấy, không bao gồm việc lấy ta.
Sau khi hai vị phụ thân định ra hôn ước, ánh mắt cầu xin của hắn liền hóa thành oán hận.
Dường như đang muốn nói với ta:
“Tại sao ngươi không chết đi?”
Khi đó ta còn quá ngây thơ, nghĩ đến cuộc hôn nhân này, lòng đã tràn ngập vui sướng. Nhưng hắn thì sao?
Hắn cấm tất cả mọi người nhắc đến việc hôn sự này, ngay cả với ta cũng ngày một xa cách.
Ta và hắn vốn là thanh mai trúc mã, vậy mà ta không hiểu nổi lý do.
Mãi cho đến ngày đại hôn, khi Yến Vãn Tư xuống tóc quy y, hắn cả đêm không vào động phòng, chỉ lặng lẽ ngồi trên bậc thềm, dõi mắt về hướng Nam Sơn tự, một mình tĩnh tọa suốt cả đêm.
Lúc đó ta mới biết, người trong lòng hắn là nàng ấy.
Sau khi thành thân, trong mắt thế nhân, Tổng đốc Giang Nam trẻ tuổi tài năng, không chỉ chính tích nổi bật mà còn là bậc tình thâm nghĩa trọng.
Từ trước đến sau, trong phủ ngoài chính thê chủ mẫu, không hề có lấy một bóng hồng khác.
Phu thê hòa thuận, con cái đủ đầy, bề ngoài là một đôi thần tiên quyến lữ khiến bao người ngưỡng mộ.
Có lúc ta cũng từng ngây ngốc cho rằng bao nhiêu năm qua, những chuyện cũ đã theo gió mà bay, hắn cuối cùng đã nhìn thấy tấm chân tình của ta.
Thế nhưng sau này ta mới hiểu ra—
Những lần hắn lấy cớ đi tuần tra huyện lân cận mỗi tháng, thực chất là đến Nam Sơn tự.
Hắn chỉ định Vong Trần đại sư làm bạn, quỳ trên đại điện suốt ba ngày ba đêm, tụng kinh, sao chép Phật văn để cầu phúc cho thiên hạ.
Nàng ấy thắp hương, hắn cầm bút.
Dưới danh nghĩa từ bi phổ độ, hai người họ, cách một tầng hồng trần, lặng lẽ nói với nhau về tiếc nuối cả đời này chẳng thể cầu mà có được.
Kiếp này, ta làm sao có thể không thành toàn cho bọn họ đây?