Lúc ấy, tôi nằm trên sofa, giả vờ như đã ngủ.

Anh ta tưởng tôi đợi anh đến ngủ quên, đầy áy náy bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Anh ấy kẹp lấy đôi chân lạnh buốt của tôi, áp vào lồng ngực để sưởi ấm.

Tôi quay lưng về phía anh, mở mắt trong bóng tối.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, tôi nhẹ giọng hỏi:

“Trì Tranh, anh có yêu em không?”

Người phía sau khựng lại, rồi ngay lập tức siết chặt tôi trong vòng tay.

Những giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống vai tôi.

Không biết là vì hổ thẹn hay vì cảm xúc nào khác…

Nhưng lúc này đây, Trì Tranh thực sự đang khóc.

“Là anh về trễ quá, để em phải chờ lâu. Nhưng vợ ơi, xin em đừng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em… Em đối với anh còn quan trọng hơn cả mạng sống.”

Tôi xoay người lại, đối diện với đôi mắt nóng rực của Trì Tranh.

Đôi mắt ấy phản chiếu bóng hình tôi, lấp lánh như những vì sao.

Giống như cái cách anh từng nhìn tôi năm ấy – khi tôi cô đơn, khi cả thế giới quay lưng với tôi, chỉ có anh bất chấp tất cả để che chở cho tôi.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu chân thành.

Nhưng tình yêu… thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Tôi mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt anh.

“Em yêu anh, Trì Tranh.”

Em mãi mãi yêu chàng trai năm mười tám tuổi mà em đã gặp. Nhưng em sẽ không đi cùng anh nữa…

Trì Tranh ôm tôi thật chặt, như thể tôi là một món đồ dễ vỡ.

Anh ta khẽ hỏi: “Vợ à, hai năm nữa chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ nhé?”

Tôi biết, đứa trẻ mà anh ta nói đến chính là con của anh ta và Tô Nhã.

Không chút do dự, tôi đáp: “Được.”

Dù sao tôi cũng sắp rời đi rồi.

Anh ta muốn nuôi con của ai thì cứ việc.

4

Khi tỉnh dậy, Trì Tranh đã đi làm.

Trên tủ đầu giường là bữa sáng anh ta tự tay chuẩn bị, kèm theo một bông hồng mới cắt.

Điện thoại đầy tin nhắn tình cảm mà anh ta gửi cho tôi.

Xen giữa đó là những đoạn video khiêu khích của Tô Nhã.

Ngay khi Trì Tranh đang gửi video báo cáo với tôi, phía dưới, Tô Nhã vẫn đang dùng tay giúp anh ta thỏa mãn.

Một cơn buồn nôn dâng lên cuộn trào.

Tôi giơ tay hất văng bữa sáng trên tủ đầu giường.

Giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ, tôi thẳng tay ném vào thùng rác.

Sau đó, tôi đặt vé máy bay ra nước ngoài.

Buổi chiều, Trì Tranh trở về, tự tay giúp tôi mặc lễ phục.

“Tối nay có tiệc công ty, vợ nhất định phải đi cùng anh. Anh muốn cả thế giới ghen tị vì anh có một người vợ xinh đẹp thế này.”

Tôi không từ chối, để anh ta nắm tay đưa lên xe.

Tôi đã từng gặp Tô Nhã, nhưng tối nay cô ta khiến tôi bất ngờ.

Quả nhiên, tiền có thể thay đổi một con người.

Cô ta không còn dáng vẻ nhút nhát khi mới gặp nữa, mà trở nên tự tin, rạng rỡ.

Thậm chí, từng đường nét trên gương mặt cô ta còn có vài phần giống tôi.

Một trợ lý nho nhỏ, nhưng lại khoác lên người một bộ váy cao cấp, trên người đầy trang sức xa xỉ.

Không hổ là người mà Trì Tranh nâng niu trong lòng bàn tay.

Suốt buổi tiệc, Trì Tranh luôn ở bên tôi, nắm chặt tay tôi.

Nhưng ánh mắt anh ta thì liên tục lén nhìn về phía Tô Nhã.

Mãi đến khi một vị tổng giám đốc nâng ly mời rượu cô ta.

Tô Nhã do dự, nhưng không thể từ chối, đành cầm ly lên định uống.

Trì Tranh lập tức hất tay tôi ra, lao đến giật lấy ly rượu từ tay cô ta, một hơi uống cạn.

Lực mạnh đến mức tôi loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.

Mọi ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi.

Có sự trêu chọc, có thắc mắc, cũng có cả thương hại.

Mãi đến khi Trì Tranh phản ứng kịp, anh ta vội chạy về phía tôi, căng thẳng nắm lấy tay tôi, gấp gáp giải thích:

“Tiểu Nhã đang mang thai, không thể uống rượu. Dù sao anh cũng là cấp trên của cô ấy, chẳng lẽ lại đứng nhìn cô ấy vì xã giao mà bỏ mặc sức khỏe sao?”

Tôi cố nén lại cơn giận muốn tát anh ta một cái, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Tô Nhã.

“Cô Tô đúng là một nữ cường nhân. Đang mang thai mà vẫn phải ra ngoài tiếp khách. Chỉ là… không biết bố của đứa bé đang bận làm gì?”

Tô Nhã đứng sát bên Trì Tranh, nâng cổ tay lên, khoe chiếc vòng tay đính hồng ngọc lấp lánh trước mắt tôi.

“Bố của con tôi đang bận kiếm tiền. Chiếc vòng tay hồng ngọc này là do chính chồng tôi thiết kế.”

“Tên của nó là ‘Luyến Nhã’.”

Tim tôi chợt thắt lại, cơn đau bất ngờ ập đến khiến sắc mặt tôi trở nên tái nhợt.

Vậy ra, Trì Tranh đã thiết kế một chiếc dây chuyền và một chiếc vòng tay…

Một cái dành cho tôi.

Còn cái kia, dành cho cô ta.

Nhìn thấy sắc mặt tôi không ổn, Trì Tranh đẩy Tô Nhã ra, lo lắng đỡ lấy cánh tay tôi, giọng đầy quan tâm:

“Vợ à, sao mặt em trông tệ vậy? Em thấy không khỏe ở đâu sao?”

Tôi lắc đầu, chống tay lên bàn gạt tay anh ta ra, khẽ nói:

“Em hơi mệt, em về trước đây.”

Trì Tranh thấy vậy lập tức muốn đưa tôi về, nhưng tôi cười nhạt, đẩy anh ta về phía Tô Nhã.

“Không cần đâu, anh lo mà chăm sóc mẹ bầu đi, đừng để cô ấy uống rượu nữa.”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Trì Tranh nhìn theo bóng lưng tôi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an và lo lắng tột độ.

Anh ta định đuổi theo, nhưng cánh tay đã bị Tô Nhã giữ chặt.

“A Tranh, em đã mua bộ đồ mà anh thích nhất rồi…”

Trì Tranh chần chừ một giây, cuối cùng vẫn quay lại, đưa tay nhéo nhẹ má Tô Nhã.

“Đồ yêu tinh…”

5

Tất nhiên, tôi không thực sự rời đi.

Tôi chỉ ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát từ phía bên kia đường.

Tôi trơ mắt nhìn bọn họ tay trong tay bước ra, cùng nhau lên xe của Trì Tranh.

“Chú Vương, bám theo họ.”

Xe của Trì Tranh vòng qua vài con phố, cuối cùng dừng trước cửa một căn biệt thự.

Nhưng xe dừng lại rồi mà không có ai bước xuống.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe bắt đầu rung lắc.

Tôi siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng không hề thấy đau.

Chú Vương thở dài, giọng trầm thấp:

“Tiểu thư… chú đã nhìn con lớn lên, cho phép chú nói một câu. Loại đàn ông này, không thể giữ lại được.”

Tôi không lên tiếng.

Trì Tranh bước xuống xe, sau đó vòng qua ghế phụ, bế Tô Nhã lên, cười rạng rỡ đưa cô ta vào biệt thự.

Chiếc váy của Tô Nhã bị xé rách, phần thân trên được che lại bằng áo vest của Trì Tranh.

Nén chặt nỗi đau trong lòng, tôi mở điện thoại ra.

Là một đoạn ghi âm mà Tô Nhã vừa gửi đến.

Trong đoạn ghi âm, giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Trì Tranh vang lên:

“Nếu cái miệng bên dưới không được, thì dùng cái miệng bên trên đi…”

Chúng tôi kết hôn bao nhiêu năm, anh ta chưa từng thể hiện vẻ bá đạo, chiếm đoạt như vậy với tôi.

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ bẫng:

“Chú Vương, tôi sẽ để lại cho chú một khoản tiền. Sau khi tôi đi, chú cũng rời khỏi đây đi.”

Về đến nhà, tôi cầm gậy bóng chày, trút giận đập nát căn nhà rộng 200 mét vuông.

Từng bức ảnh cưới của chúng tôi, những món quà xa xỉ mà Trì Tranh tặng tôi, những món đồ gốm sứ mà chúng tôi cùng nhau làm…

Tất cả dấu vết của tình yêu này, vào khoảnh khắc này, chỉ còn là đống hoang tàn.

Dọn dẹp xong mọi tài sản, tôi bước xuống, lên xe đến sân bay.

Từ nay về sau, dù chân trời góc bể, Trì Tranh cũng không bao giờ tìm thấy tôi nữa.

Trên đường đến sân bay, tôi nhận được tin nhắn của Trì Tranh.

“Vợ yêu, hôm nay công ty có việc gấp, tối anh không về được. Em ngủ sớm nhé, yêu em.”

Tôi không trả lời.

Rút thẻ SIM ra, thả qua cửa sổ xe.

Sau lưng tôi, những tòa cao ốc của thành phố dần khuất xa…

Hàng nghìn chiếc drone xếp thành gương mặt và cái tên của Tô Nhã, tạo nên một màn tỏ tình hoành tráng.

Cảnh tượng đó bị người qua đường quay lại, nhanh chóng lan truyền trên mạng và leo thẳng lên top tìm kiếm.

Dưới phần bình luận, ai nấy đều đoán già đoán non, không biết lại là vị tổng tài nào đang cầu hôn đây?!

Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua.

Giống như mười năm giữa tôi và Trì Tranh—có mở đầu nhưng chẳng có kết thúc—đang nhanh chóng phai nhạt.

Phía sau tôi, chẳng còn ai.

Từ lâu, ước mơ của tôi là dùng số tiền ba để lại để đi khắp thế giới.

Nhưng rồi Trì Tranh xuất hiện, trở thành sợi dây ràng buộc tôi.

Vì anh ta, tôi đã ở lại Giang Thành.

Ở nơi đất chật người đông này, ngoài tình yêu, chẳng có gì đủ sức níu kéo tôi.

Mà giờ tình yêu cũng chẳng còn, ràng buộc với tôi cũng chẳng còn nữa.

Những màn rời đi rầm rộ thường chỉ là một phép thử.

Còn sự rời đi thật sự… thậm chí chẳng cần một lời từ biệt.

Trì Tranh, tạm biệt. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ gặp lại.

Tôi bước lên máy bay, trong lòng hoàn toàn buông bỏ.

Hy vọng anh ta sẽ thích món quà lớn mà tôi đã chuẩn bị.

7

Trước cửa sổ sát đất, Trì Tranh ôm eo Tô Nhã, cùng cô ta ngắm hết màn trình diễn drone.

Tô Nhã vòng tay qua cổ anh ta, quấn quýt nũng nịu, giọng điệu đầy mê hoặc:

“A Tranh, làm thêm lần nữa đi…”

Nhưng Trì Tranh lại không còn hứng thú.

Tôi vậy mà vẫn chưa nhắn lại cho anh ta.

Một cảm giác bất an nặng nề siết chặt lấy tim, khiến anh ta nghẹt thở.

Trì Tranh cầm lấy áo khoác trên sofa, đứng dậy định rời đi.

“Hôm nay anh về với vợ.”

Tô Nhã uốn éo thân mình, nhào vào lòng anh ta, chu môi tủi thân:

“Anh chẳng phải đã hứa sẽ ở bên em sao!”

“Vợ, vợ! Trong lòng anh chỉ có con gà mái không đẻ được trứng đó! Vậy còn em và con trai anh thì sao?!”

Nghe thấy tên tôi, sắc mặt Trì Tranh lập tức lạnh xuống.

Anh ta chậm rãi quay đầu lại nhìn Tô Nhã, trong mắt tràn đầy tức giận.

Trì Tranh bóp chặt cằm cô ta, nghiến răng gằn từng chữ: