Anh ta thậm chí còn sẵn sàng hiến một quả thận cho tôi.
Tôi đã từng thà tin lợn biết leo cây, cũng không tin Nhậm Minh Dương sẽ ngoại tình.
Nhưng—
Sự thật lại tàn nhẫn đến thế.
Những tin nhắn đó, như từng mũi kim sắc nhọn.
Đâm sâu vào tim tôi. m_ột ché_n t!iêu s@ầu
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Chồng ơi, nếu anh thực sự ngoại tình, anh có thể chết đi được không?”
Biểu cảm anh ta khẽ thay đổi trong một giây.
Nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Anh có chết cũng không bao giờ ngoại tình.”
Cuối cùng, tôi cười.
Nhậm Minh Dương.
Đây là chính miệng anh nói ra đấy.
Kẻ phản bội chân tình, đáng phải chết.
Nhậm Minh Dương cũng cười.
Anh ta xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Đúng rồi, vợ anh cười lên là đẹp nhất.”
06
Nhậm Minh Dương bưng đến một cốc sữa nóng, đưa cho tôi.
“Vợ ơi, uống chút sữa đi, giúp ngủ ngon hơn.”
Tôi nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm.
Ngay giây tiếp theo, tôi đặt cốc xuống, cau mày:
“Chồng ơi, hình như con khóc, anh qua xem thử đi?”
Nhậm Minh Dương không hề nghi ngờ, xoay người rời khỏi phòng.
Tôi nhanh chóng đổ hết ly sữa vào bồn rửa.
Nhìn dòng sữa trắng đục theo dòng nước trôi đi, tôi khẽ nhếch môi.
Thảo nào tôi luôn ngủ một mạch đến sáng.
Khi Nhậm Minh Dương quay lại, ánh mắt lướt qua chiếc cốc trống không.
Trong đáy mắt anh ta lóe lên một tia hưng phấn kỳ lạ.
Anh ta bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai tôi, giọng đầy dịu dàng:
“Vợ ơi, con ngủ ngoan lắm, em đừng lo.”
Tôi gật đầu, giả vờ mệt mỏi, ngáp một cái:
“Vậy thì tốt rồi, em cũng buồn ngủ quá, ngủ thôi.”
Anh ta mỉm cười, đưa tay tắt đèn đầu giường.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tôi nhắm mắt, hơi thở chậm rãi, giả vờ như đã ngủ say.
Nửa đêm.
Nhậm Minh Dương nhẹ nhàng vỗ vào mặt tôi, thử gọi hai tiếng:
“Vợ ơi? Vợ?”
Tôi vẫn nhắm mắt, cố tình phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Anh ta dừng lại vài giây.
Dường như đang xác nhận tôi thực sự ngủ hay chưa.
Sau đó, anh ta rón rén bò xuống giường, cẩn thận đến mức sợ đánh thức tôi.
Xác nhận anh ta đã rời đi, tôi liếc nhìn đồng hồ.
1 giờ sáng. m’ột ché`n tiê~u sầ*u
Nhậm Minh Dương đúng là biết cách tận dụng thời gian.
Đến giờ này vẫn còn hẹn gặp nhân tình.
Tôi cầm lấy điện thoại, lặng lẽ xuống giường, bám theo sau anh ta.
Sắp rồi.
Tôi sắp có được bằng chứng trong tay.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là—
Nhậm Minh Dương không hề ra khỏi nhà, mà rẽ vào phòng ngủ phụ.
Đây là phòng của con tôi.
Tim tôi thắt lại.
Chẳng lẽ do tôi thử thăm dò tối nay, nên anh ta đã thay đổi kế hoạch?
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Tôi mới nhận ra Nhậm Minh Dương còn ghê tởm hơn những gì tôi từng nghĩ.
07
“Em cứ tưởng tối nay anh không qua chứ. Anh gan thật đấy, không sợ cô ta phát hiện à?”
Giọng phụ nữ vang lên từ phòng ngủ phụ.
Tim tôi thắt chặt, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.
Đây…
Là giọng của Lâm Doanh – bảo mẫu mà Nhậm Minh Dương thuê cho tôi.
Cô ta chính là người do chính tay anh ta lựa chọn.
Bình thường, Lâm Doanh luôn mặc đồ giản dị, tóc buộc thấp gọn gàng, mặt gần như không trang điểm.
Dù tuổi tác xấp xỉ tôi, nhưng làm việc rất có chừng mực.
Ngoài chăm sóc tôi và con, cô ta luôn hạn chế tiếp xúc với Nhậm Minh Dương.
Thậm chí còn tránh mặt anh ta khi không cần thiết.
Vậy nên tôi chưa từng nghi ngờ cô ta.
Nhưng rồi—
Tiếng sột soạt của quần áo bị cởi ra kéo tôi trở lại thực tại.
Giọng Nhậm Minh Dương tràn đầy nôn nóng, như một con thú bị bỏ đói quá lâu:
“Cô ta ngủ say như chết ấy. Doanh Doanh, lại đây để anh sờ xem nào, anh sắp chịu hết nổi rồi.”
Lâm Doanh có vẻ hơi lo lắng, giọng cô ta khẽ run:
“Lúc nãy em mơ hồ nghe cô ấy hỏi anh… nếu ngoại tình thì sao?
Anh chắc là cô ấy không nghi ngờ gì chứ?”
Nhưng Nhậm Minh Dương cười khẩy, giọng chắc nịch, như thể mọi thứ đều nằm trong tay hắn:
“Yên tâm, cô ta tin anh tuyệt đối.
Mỗi đêm anh leo lên giường em, cô ta chỉ nghĩ là anh làm việc mệt quá.”
“Anh hư quá…”
Giọng Lâm Doanh mềm đi, lẫn vào tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
“Chẳng phải em thích anh hư như vậy sao?”
Những lời nói đó—
Như những nhát dao cùn, từng chút một cứa vào tim tôi.
Đau đớn đến tận cùng.
Bọn họ—
Lại dám làm chuyện này ngay trong nhà tôi!
Ngay bên cạnh con tôi!
Tôi muốn xông vào, muốn đâm chết cả hai ngay tại chỗ!
Nhưng lý trí kéo tôi lại—
Tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ.
08
“Hôm nay… thực sự muốn thử ở đó sao? Em sợ…”
“Yên tâm, anh đã bôi dầu rồi. Sẽ không đau đâu.”
“Nhưng mà…”
Giọng Lâm Doanh vẫn còn chút do dự.
Nhậm Minh Dương lập tức cáu kỉnh:
“Anh còn chẳng chê em đã ngủ với bao nhiêu thằng khác, em chỉ cần thỏa mãn một yêu cầu nhỏ của anh thôi mà cũng khó? Nếu em không làm được thì anh đổi người khác đấy.”
“Đừng mà… Em làm được!” m.ột ché.n t:iêu s_ầu
Lâm Doanh vội vã thỏa hiệp, vặn vẹo cơ thể để lấy lòng hắn.
“Ngoan nào, thả lỏng ra, để anh bôi giúp em.”
Nhậm Minh Dương háo hức không chịu nổi.
Lâm Doanh ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Nhậm Minh Dương đổ cả chai “gel bôi trơn” vào trong.
“Aaaaaa! Đau quá!”
Lâm Doanh hét thất thanh.
“Ráng chịu chút, đây là loại kích thích mạnh, đau là bình thường mà. Doanh Doanh, anh tới đây!”
Nhậm Minh Dương phấn khích lao thẳng lên người cô ta.
Đột nhiên—
“AAAAAAAAA!!!!”
Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn nhà.
“Nhậm Minh Dương! Anh bôi cái quái gì thế này? Sao dính chặt vào nhau rồi?!”
Lâm Doanh giãy giụa điên cuồng, cố gắng thoát ra.
Nhưng đã quá muộn.
Keo 502 đã phát huy tác dụng.
Nhậm Minh Dương cũng bắt đầu hoảng loạn.
Hắn bịt miệng Lâm Doanh lại:
“Im lặng đi! Chuyện này mà lộ ra thì còn mặt mũi nào nữa?! Anh cũng bị dính chặt đây này!”
“Hu hu hu… Vậy giờ làm sao đây?”
Lâm Doanh bật khóc.
“Để anh nghĩ cách… Hay thử nước nóng?”
“Aaaaaa! Bỏng chết em mất!”
“…”
Hai người loay hoay nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng vô vọng gọi xe cứu thương.
Cả hai bị khiêng lên cáng, trong một tư thế quái dị, đưa thẳng vào bệnh viện.
Tôi đứng trên ban công, lạnh lùng nhìn chiếc xe cứu thương khuất dần khỏi tầm mắt.
Sau đó, tôi quay lại phòng ngủ phụ.
Trên chiếc cũi trẻ em, Tiểu Bảo vẫn ngủ say sưa, hoàn toàn không hay biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi vuốt ve gương mặt bé nhỏ của con, thầm hạ quyết tâm.
“Tiểu Bảo, yên tâm đi.
Mẹ sẽ bảo vệ con.”
Ánh mắt tôi chợt rơi xuống chiếc chai màu hồng trên giường.
Tốt thật.
Bọn chúng đã dùng hết sạch rồi.
09
Tối hôm sau, Nhậm Minh Dương và Lâm Doanh mới lết về nhà.
Một người khép chặt hai chân.
Một người xiêu vẹo giữ lấy mông.
Cả hai tập tễnh bước vào nhà, một trước một sau, dáng vẻ cực kỳ kỳ quặc.
Tôi phải bấu chặt lòng bàn tay, mới nhịn được cười.
Tôi làm ra vẻ lo lắng, hỏi:
“Hai người đi đâu cả ngày vậy? Sao không thấy bóng dáng?”
Ánh mắt tôi chậm rãi quét qua bọn họ.
Nhậm Minh Dương thoáng cứng đờ, ánh mắt né tránh:
“Công ty có việc gấp, anh bận cả ngày.
Vừa hay dưới lầu gặp Doanh Doanh, nên tiện thể đi cùng về.”
Giọng hắn có chút bấp bênh, nghe chẳng thuyết phục chút nào.
Tôi quay sang nhìn Lâm Doanh.
“Doanh Doanh, em cũng cả ngày không thấy đâu, sao không nói trước một tiếng?
Chị còn tưởng em gặp chuyện gì rồi.”
Sắc mặt Lâm Doanh tái mét, đôi môi hơi run.
Rõ ràng chưa kịp nghĩ ra lý do hợp lý.
Cô ta lắp bắp:
“Chị… chị Thẩm… em…”m*ột c-hé_n tiê=u sầ;u
Nhậm Minh Dương thấy vậy, vội vã đỡ lời: