10.

Ta từng nghĩ, đường đến Biên ải tất gặp hiểm nguy.

Hoặc là bệnh tật, mãnh thú, thậm chí thiên tai.

Thế nhưng không ngờ lại là tai họa do người.

Biên ải đất hiểm rừng sâu, đạo tặc hoành hành.

Khi đoàn người đến vùng ven ngoại Cám Châu, một toán thổ phỉ liền chặn đường.

Tuy có quan binh hộ tống, song đối đầu với cường địch số đông vẫn thế đơn lực mỏng.

Một mũi tên lạc xé gió bay tới, ta không nghĩ ngợi liền chắn trước người Phó Tiêu, lại bị chàng cau mày kéo ra sau:

“Ngươi không thể thông minh hơn chút sao, Lương Thu Thiền?”

“Ngươi nhìn mà xem, bọn chúng rõ ràng nhắm vào ai?”

Ta cố trấn định, nhìn quanh bốn phía.

Những kẻ bị bắt đi, phần lớn đều là nữ tử.

Chớp mắt liền hiểu:

“Ngươi mau chạy đi, ngươi là nam tử, bây giờ chúng còn chưa nhắm đến ngươi.”

Ta vùng ra khỏi tay chàng, nhưng chàng lại siết càng chặt hơn.

Ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sâu như vực thẳm của Phó Tiêu:

“Ta sẽ không buông tay.”

Tiếng kêu khóc vang trời.

Một tiểu cô nương bảy tuổi bị thổ phỉ vác trên vai, miệng cười đầy dâm tà.

Nàng là nữ quyến của một viên quan tội phạm, từng được ta chia cá hôm trước, còn e dè đưa tặng ta đóa hoa gấm nhỏ.

Ta cài hoa lên tóc, cười khẽ huýt sáo một tiếng:

“Nhìn xem, ta có trò vui hơn nhiều.”

Ta cắn răng, vùng khỏi tay Phó Tiêu, trong ánh mắt kinh hoảng giận dữ của chàng, bước từng bước tiến về phía bọn thổ phỉ.

Những năm ở cạnh Phó Hằng Chi, ta biết rõ thân hình và dung mạo của ta rất dễ khiến nam nhân động tâm.

Quả nhiên, đám thổ phỉ thả tiểu cô nương ra, ánh mắt đầy háo sắc chuyển sang ta.

Phó Tiêu đứng bên nhìn ta chằm chằm, tay khoanh trước ngực, không lên tiếng.

Mãi đến khi ta run rẩy rút trâm vàng, đâm thẳng vào mắt tên cầm đầu.

Lúc ấy, chàng mới bước tới, nhíu mày nhặt lấy cây trâm rơi đất.

“Không tệ, chỉ hơi mềm lòng.”

Chàng nói khẽ rồi cắm phập cây trâm vào thái dương tên thổ phỉ đang giãy giụa.

Máu tươi bắn lên tay, lên mặt, mùi tanh nồng nặc.

“Nhìn kỹ đi, phải như thế này mới một chiêu đoạt mạng.”

Ta không nén nổi bật khóc, bao nhiêu kiên nhẫn tích tụ bỗng chốc vỡ òa.

Phó Tiêu đưa tay ôm đầu ta vào vai, bàn tay đặt nơi gáy siết nhẹ.

11.

Cám Châu là đất phong của phiên vương.

Vương gia nghe tin giặc cướp lộng hành, liền phái quân trấn áp.

Thật ra chỉ là danh nghĩa, nhân cơ hội đưa Phó Tiêu về phủ dưỡng thương.

Trong vương phủ.

Lão vương gia nắm tay Phó Tiêu, nước mắt tuôn như suối:

“Thái tử đặc biệt gửi thư dặn bản vương phải bảo vệ tính mạng ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, bản vương biết ăn nói làm sao?”

Phó Tiêu là tâm phúc của Thái tử, tương lai khi Thái tử đăng cơ, tất sẽ là trọng thần đắc lực.

Lão vương nịnh bợ không giấu giếm, còn sai danh y chẩn mạch cho chàng.

Các lang y sau đó lại tiến tới ta:

“Tiểu thư, vương gia phân phó, cũng phải khám cho người.”

Ta lúng túng từ chối, lão vương cười hiền:

“Đây hẳn là cô nương Thu Thiền? Quốc công phu nhân đã nói qua, là một kẻ có tình có nghĩa.”

Ta vội đứng dậy hành lễ:

“Chỉ là phận nô tài, không dám nhận lời khen của vương gia.”

Lão vương mỉm cười đầy ẩn ý:

“Cô nương thâm tình như thế, thật là một đoạn giai thoại.”

Phó Tiêu ngẩn người:

“Thâm tình?”

Lão vương chậm rãi nói:

“Phu nhân viết thư kể rõ, Thu Thiền cô nương đối với công tử là nhất kiến chung tình, thâm tình nhiều năm, nguyện cùng hoạn nạn để báo đáp mối tình si.”

Phó Tiêu: “Ồ…”

Mặt ta đỏ bừng.

Chàng nheo mắt, nhìn ta một lúc, rồi khẽ cong môi cười:

“Ta đã nhìn ra từ lâu rồi, nàng thích ta.”

12.

Ta chẳng thể ngờ sẽ gặp lại Phó Hằng Chi tại Cám Châu.

Hắn khoác quan bào, đang cúi người hành lễ với lão vương.

Khi nhìn thấy Phó Tiêu, hắn gật đầu:

“Đa tạ vương gia bảo toàn tính mạng đệ đệ.”

Phó Tiêu tựa cằm lên tay, ngoan ngoãn gọi một tiếng “ca”.

Ánh mắt Phó Hằng Chi rơi xuống ta:

“Thu Thiền hầu hạ đệ có chu đáo không?”

Phó Tiêu đáp:

“Vô cùng tận tâm, nhiều phen lấy thân hộ giá.”

Phó Hằng Chi nở nụ cười ý vị sâu xa:

“Dù sao cũng là người ta dạy dỗ, năm xưa nàng đối với ta… chẳng chỉ là lấy thân báo ân đơn giản như vậy.”

Ta rũ mi không nói.

Phó Tiêu nhẹ giọng:

“Còn chưa chúc mừng đại ca mới cưới, nghe nói tiểu thư Hầu phủ tính tình dịu hiền, rất hợp với huynh.”

Ta giật mình, lập tức đứng lên:

“Chúc mừng đại nhân.”

Phó Hằng Chi lặng lẽ rót rượu, như không nghe thấy.

Phó Tiêu kéo tay ta lại, nhíu mày:

“Gọi cái gì là đại nhân, gọi ca ca, sau này không được xa cách như thế.”

“Ca ca?”

Phó Hằng Chi khẽ mở mắt, cười mỉm:

“Đệ đúng là hồ đồ.”

Phó Tiêu khẽ cười, mắt liếc nghiêng:

“Ca ca à, người có tình thì đáng trân quý.”

Ánh mắt Phó Hằng Chi dần lạnh đi:

“Đệ còn trẻ, không biết lòng người hiểm ác.”

Ta nghe mà đầu óc mông lung, chẳng hiểu nổi.

Lão vương nhấm nháp hạt dưa, nhìn cảnh tượng như xem hí kịch.

Tối đó, khi ta đem trà giải rượu đến cho Phó Tiêu, bất ngờ bị người từ trong bóng tối túm cổ lôi đi.

Bị hung hăng ném xuống đất, ta chỉ kịp ú ớ khóc nghẹn.

Mùi rượu nồng nặc, khí tức quanh người kẻ đó khiến ta nghẹt thở.

Bàn tay siết chặt lấy vai ta:

“Ngươi đã dùng yêu thuật gì quyến rũ Phó Tiêu?”

Ta kinh hãi trợn mắt, ho dữ dội.

“Các ngươi đã từng có chuyện gì chưa?”

Lực đạo nơi cổ càng siết mạnh, ta ra sức lắc đầu.

Phó Hằng Chi buông tay, giọng lạnh băng:

“Ta cho ngươi một cơ hội nữa.”

“Bây giờ đến trước mặt Phó Tiêu nói rõ mối quan hệ của ta và ngươi, ta có thể nạp ngươi làm thiếp, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn danh phận sao? Ta cho ngươi.”

Ta không tin vào tai mình, ngây ngẩn nhìn hắn.

hắn vẫn không biến sắc:

“Ngươi là người của ta. Nếu không thuộc về ta… thì chỉ có thể chết.”

“Lần này ta đến Cám Châu, hoặc mang ngươi về… hoặc mang xác ngươi về.”

Ta ngồi bệt dưới đất, bật khóc:

“Phó Hằng Chi, ta hầu hạ ngươi bao năm, chưa từng phản bội, vì sao ngươi đối xử với ta như vậy?”

“Vì ngươi bội ước.”

hắn nâng cằm ta lên:

“Ngươi từng hứa sẽ không bao giờ rời bỏ ta, nhưng ngươi nuốt lời.”

Đầu óc ta trống rỗng.

Rất lâu về trước, khi hắn mắc ôn dịch, cả phủ tránh xa như ôn thần, chỉ có ta ôm hắn trong lòng, thì thầm rằng:

“Ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi.”

Lòng tốt của ta, chẳng lẽ là sai lầm?

Ta run rẩy nhìn hắn, lạnh buốt toàn thân.

Bỗng một tiếng vỗ tay vang lên.

Phó Tiêu tựa vào cột gỗ, thong thả vỗ tay:

“Đúng là một màn kịch hay.”

17.

Phó Hằng Chi phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt cổ tay ta.

Hắn tươi cười như không có chuyện gì:

“Đệ đêm khuya chưa ngủ, là vì không có ai dỗ ư?”

Phó Tiêu thản nhiên đáp:

“Không ai dỗ, nên ngủ chẳng yên.”

Phó Hằng Chi cười khẽ một tiếng:

“Đã bị đệ bắt gặp thì huynh cũng không giấu nữa. Thu Thiền từng là người trong phòng của ta, giữa ta và nàng…”

Hắn cong môi cười lạnh:

“Đã sớm có da thịt chi thân.”

Ta ôm mặt, tiếng nức nở len qua kẽ ngón tay.

Hết rồi.

Tất cả đều chấm hết rồi.

Một lúc lâu sau.

Phó Tiêu lạnh mặt nhìn hắn:

“Thì ra là ngươi.”

Phó Hằng Chi nhíu mày:

“Sao vậy?”

“Trước khi rời yến tiệc, lão Vương gia có nói, danh y đã bắt mạch cho Thu Thiền, phát hiện dấu hiệu từng sảy thai.”

Gió đêm lạnh buốt, từng lời của chàng rõ ràng như dao khắc.

Sắc mặt Phó Hằng Chi lập tức trắng bệch.

Hắn quay sang nhìn ta, giọng run rẩy không thể tin nổi:

“Không thể nào… chẳng phải nàng đã uống thuốc tránh thai mỗi lần sao…”

Phó Tiêu ánh mắt sắc như đao:

“Nếu thuốc tránh thai thực sự hiệu nghiệm, ngươi tưởng ngươi đã có mặt trên đời này sao?”

Phó Hằng Chi im lặng một khắc rồi bật cười dữ dội, sau đó là cơn thịnh nộ ngút trời:

“Nàng ta tự ý giết con của ta? Đó là con của ta! Nàng…”

“Nếu ta không làm vậy, ngươi có cho phép nó được sinh ra không?”

Ta lạnh lùng cắt lời, hít sâu một hơi:

“ngươi sẽ không để bất kỳ điều gì cản đường hôn sự của mình.”

Có người sinh ra đã bạc bẽo, ích kỷ.

Mười năm tận tâm, ta vẫn không làm trái tim hắn ấm lại.

Phó Hằng Chi mắt đỏ hoe buông tay ta, loạng choạng mấy bước, dường như đã hiểu ra điều gì.

Ta đứng yên tại chỗ, cúi đầu không nói.

Hắn run rẩy muốn chạm vào ta, nhưng ta không một lời gạt tay hắn ra.

Hắn đứng đó hồi lâu, dáng người hơi cong lại, bật tiếng nức nở.

Hắn vốn cao ngạo, mười năm đi cùng ta, chưa từng thấy hắn có lúc hối hận thế này.

Chương 6 tiếp :

https://vivutruyen.net/khong-danh-phan/chuong-6