7.
Ta vốn tưởng con cháu thế gia không đến nỗi chịu đối đãi như tội phạm thường dân, ít nhất không phải chịu nhiều hình phạt đến thế.
Bởi vậy khi từ biệt đại phu nhân, ta còn chắc nịch thề rằng:
“Chắc chắn sẽ đưa Phó Tiêu trở về an toàn.”
Thế mà đến cổng thành, hai sai dịch lại lôi người ném bịch một tiếng xuống trước mặt ta:
“Người của phủ Quốc công à? Đây, thiếu gia của các người đây.”
Ta kinh hãi cúi xuống nhìn.
Người nằm đó không chút động tĩnh, áo tù loang lổ máu, nửa thân trên để lộ ra những vết thương lật da lở thịt.
Tóc tai rối bời, che khuất gần hết gương mặt.
Tim ta lạnh đi một nửa, run rẩy hỏi:
“Chàng… đã chết rồi sao?”
Sai dịch chẳng mấy quan tâm:
“Chắc vẫn còn thoi thóp, nhưng không lâu nữa đâu. Người chịu trọng hình thế này, đi chưa tới Biên ải đã chết giữa đường rồi.”
Lòng ta trĩu nặng.
Không cam tâm, ta ngồi xuống, vỗ nhẹ lên gương mặt dính đầy bụi máu mà vẫn đẹp đến động lòng người kia.
Chàng không có phản ứng.
Chỉ còn một hơi thở mỏng manh bên chóp mũi.
Ta mượn được chiếc xe đẩy, đặt chàng lên.
Chàng đã bất tỉnh, vậy thì ta sẽ đẩy chàng đi.
Ta lau rửa thân thể cho chàng, mỗi ngày đều thay thuốc, nhìn vết thương trên người dần dần lên da non.
Đám sai dịch bảo ta nên buông tay.
Ta chỉ lắc đầu, vừa đẩy chàng đi, vừa trò chuyện một mình.
Ta kể cho chàng nghe nhà ta gặp hạn hán thế nào.
Cha mẹ vì miếng cơm mà bán nốt mảnh ruộng cuối cùng.
Sau đó vì sợ đệ đệ bị chết cóng, đành đem ta bán cho bọn buôn người đổi lấy than củi.
Mười ngày liền như thế.
Cánh tay đau nhức đến phát khóc.
Tối đến ngủ, ta lại mơ thấy Phó Hằng Chi.
Trong mộng, hắn bắt ta sinh hết đứa này đến đứa khác, rồi đem con ta giao cho người khác.
hắn nắm cằm ta, cười lạnh lẽo:
“Đây là cái giá ngươi phải trả vì dám phản bội ta.”
Tỉnh lại, ta ôm cổ thở hổn hển.
Người bên cạnh vẫn không hề động đậy, cứ như một xác chết.
Tâm như tro tàn, ta tuyệt vọng quỳ xuống bên người Phó Tiêu.
“Ta xin chàng, tỉnh lại đi… Nếu chàng không tỉnh, ta cũng chẳng sống nổi nữa… hu hu…”
Ta gục mặt khóc nức nở.
Không ai giúp ta.
Cũng chẳng có kỳ tích nào xảy ra.
Trong nước mắt, ta lôi trâm cài phòng thân từ trong bọc ra:
“Thôi vậy… Dù sao cũng sẽ chết, chi bằng ta tự cho mình một kết thúc gọn gàng…”
Mũi trâm sắc nhọn chỉa về phía ta.
Chưa kịp hạ quyết tâm.
Một bàn tay bỗng giữ lấy cổ tay ta.
Ta ngẩn ra, đối diện ánh mắt mở hé của Phó Tiêu.
8.
Bùa hộ mệnh của ta đã sống lại rồi.
Ta mừng đến phát khóc, quăng trâm sang một bên rồi nhào tới ôm lấy chàng.
Phó Tiêu cứng người, yếu ớt đẩy ra:
“Mặt mũi đầy nước mũi… tránh xa ta ra một chút.”
Ta xấu hổ lau mặt.
Đã nghe đồn vị tiểu công tử này kiêu ngạo lắm, được Thái hậu sủng ái lớn lên, ngay cả hoàng tử cũng khó sánh bằng.
Chàng mới chưa đầy mười bảy, nhỏ hơn Phó Hằng Chi gần mười tuổi, đúng tuổi bướng bỉnh khó bảo.
Khó hầu hạ thì cũng kệ.
Miễn là còn sống là tốt rồi.
Phó Tiêu nhìn ta một hồi, khẽ thở dài:
“Mẫu thân ta đúng là có mắt như mù, lại tìm cho ta một tiểu nha đầu nhan sắc tầm thường như vậy.”
Ta giả vờ không nghe thấy, vội vàng đưa ổ bánh khô cho chàng.
“Ăn đi, ta để dành cả đấy.”
Chàng thờ ơ nghịch bánh:
“Ngươi họ gì?”
Ta ngẩn ra:
“Ta họ Lương.”
“Lương Thu Thiền, vì sao ngươi lại muốn cùng ta đến Biên ải chịu khổ?”
Ta cười gượng:
“Là đại phu nhân sắp đặt… Ta hầu hạ phu nhân đã nhiều năm, nên phải tận tâm tận lực…”
“Dối trá.”
Phó Tiêu mặt không biểu cảm:
“Ngươi căn bản không phải người bên cạnh mẫu thân ta.”
Ta lảng ánh mắt.
A hoàn bên người đại phu nhân ít nhất cũng hai chục, chàng lại chẳng mấy khi gặp bà, làm sao nhớ được rõ đến vậy?
Chàng nhàn nhạt nói:
“Ngươi là a hoàn bên cạnh Phó Hằng Chi. Mười năm trước, ta từng gặp ngươi một lần.”
Quả nhiên là trí nhớ kinh người.
Phó Tiêu khẽ cười:
“Thật thú vị, ngươi là nha đầu của ca ta, lại tới theo ta…”
Tim ta chua xót, nước mắt lại rơi xuống.
“Ngươi lại khóc gì nữa đây?”
Chàng có vẻ bất đắc dĩ:
“Tiểu tổ tông của ta, ta đã tỉnh rồi, ngươi còn khóc làm gì?”
9.
Phó Tiêu nói chàng bị ta ầm ĩ đến mức tỉnh lại.
Mấy hôm trước, ta chẳng làm gì ngoài ăn với ngủ, còn lại là nói chuyện không ngừng với chàng.
Chàng nhíu mày:
“Lương Thu Thiền, sao ngươi lắm chuyện thế?”
Biết chàng ghét ồn ào, mấy ngày sau ta ngoan ngoãn im lặng, chỉ cúi đầu đẩy xe.
Kết quả chàng lại không hài lòng, đưa tay bóp cằm ta:
“Há miệng ra ta coi, có phải khóc khàn rồi nên không nói được nữa?”
Đúng là trai đẹp thật khó chiều.
Ta thở dài một tiếng.
Qua sông Hạ, là sắp đến Biên ải.
Phó Tiêu thân thể yếu nhược, cả đoạn đường đến đây hao tổn sinh lực.
Nhiều phạm nhân đi cùng đã ngã gục vì kiệt sức.
Ta nhìn mà không đành lòng.
Buổi tối, ta nướng hai con cá cho chàng tẩm bổ.
Chàng cau mày:
“Cá đâu ra vậy?”
Ta tự hào đáp:
“Cách đây không xa có cái ao, ta giả vờ đi giải, thật ra là đi bắt cá.”
“Vớ vẩn,” chàng nghiêm mặt răn dạy, “Sao bọn sai dịch lại để ngươi đi xa như vậy? Nhỡ có chuyện thì sao? Không sợ ngươi bỏ trốn à?”
Ta lắc đầu:
“Họ nói chàng là mạng sống của ta, ta có chàng ở đây thì chẳng đời nào bỏ đi.”
Phó Tiêu nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn ta chăm chú.
Ta giả vờ không thấy.
Chàng cứ hay nhìn ta như thế.
Ví như khi ta lau người cho chàng.
Chàng cực kỳ phản cảm, miệng lải nhải nam nữ khác biệt, cứ như ta đang làm gì chàng không bằng.
Ta chỉ nhẹ nhàng đáp một câu:
“Chàng hôn mê bao lâu, ta ngày nào cũng lau người cho chàng, trên người chàng có chỗ nào ta chưa thấy qua?”
Hàng mi dài của chàng dừng giữa không trung, ngỡ ngàng.
Vừa kinh vừa giận, vành tai đỏ bừng.
Trẻ con thật là khó chiều.
Tối đến, ta và chàng nằm chung một cái chăn, sát lại để sưởi ấm.
Ta cố lùi ra ngoài, nhường chăn cho chàng.
Ai ngờ bị chàng kéo mạnh lại gần:
“Ngươi định tự đông chết mình à?”
Ta nhỏ giọng kháng nghị:
“Không phải chàng sợ ta làm bẩn thanh danh của chàng sao?”
Chàng đáp:
“Bị ngươi nhìn sạch rồi, ta còn thanh danh gì nữa.”
… Cũng đúng.
Người chàng rất ấm.
Gần chàng, ta nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác bên cạnh như có cái lò sưởi.
Ta theo bản năng xoay người ôm lấy.
“Lò sưởi” giãy nhẹ một cái, rồi ngoan ngoãn nằm yên.
Dường như có người nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai:
“Lương Thu Thiền, ngươi dám vô lễ với ta như thế à.”
Ta ôm chặt hơn.
Thật ấm áp.
Người trong lòng cứng đờ.
Hồi lâu sau, dường như chàng khẽ cười:
“Lương Thu Thiền à Lương Thu Thiền… ngươi thật là…”
Chàng thở dài khe khẽ, như thể đưa tay ôm ta chặt hơn một chút.