Đêm tân hôn của Hoàng thượng và thiên kim Tể tướng, toàn cung đều truyền nhau rằng Hoàng hậu điên rồi.
Cung nữ trong điện Đoan Dương nối nhau đứng thành hàng dưới gốc cổ thụ trăm năm, ai nấy sắc mặt tái xanh, lo lắng không thôi:
“Hoàng hậu nương nương, mau hạ thân xuống, nơi ấy hiểm trở vô cùng a!”
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng tất có nỗi khổ tâm, người nên nghe ngài ấy phân giải một lời!”
Ta ngồi trên cành cây cao, dưới chân mây mù dày đặc, gió thổi lồng lộng, mà tiếng nữ tử dịu dàng nỉ non dưới kia lại như muỗi kêu ong ong bên tai, thật khiến người phiền não.
Ta nhấc tay khẽ ngoáy tai, thanh âm lãnh đạm mà lớn tiếng tuyên bố:
“Hoàng thượng thay lòng đổi dạ, yêu tân chán cựu, ruồng rẫy thê tử, phụ cả cốt nhục! Bổn cung hôm nay sẽ nhảy từ đây xuống, đập đầu mà mất trí nhớ, từ nay quên sạch tên phụ lòng kia!”
“Hoàng hậu nương nương, xin người nghĩ lại!”
“Hoàng hậu nương nương, mấy chuyện trong thoại bản đều là bịa đặt, người nhảy xuống chỉ e tàn phế gãy xương, chứ chẳng thể mất trí a!”
Nghe vậy, ta bỗng nhiên khựng lại quả thật, gãy tay gãy chân, dáng vẻ hẳn là không đẹp mắt gì.
Ngay lúc ta còn đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe tiếng thái giám sắc bén truyền tới:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Chân ta lập tức trượt một cái cả người rơi thẳng xuống dưới.
Trong khoảnh khắc, tiếng la hét hỗn loạn vang lên bốn phía, máu nóng từ trán ta chảy xuống, nhuộm đỏ tầm mắt.
Chỉ mơ hồ cảm nhận được có người ôm lấy thân thể ta, bên tai vang lên một tiếng quát lạnh:
“Đem hết thoại bản trong cung thiêu cho trẫm!”
Thần trí dần dần mơ hồ, ta liền dựa vào hõm cổ người kia mà thiếp đi.
1
Ta tỉnh lại lần nữa thì đã là một ngày một đêm sau đó.
Cung nữ trong điện chắc đều bị Tạ Lâm Mặc một cơn giận lôi đình đuổi hết ra ngoài, cả điện Đoan Dương vắng ngắt, càng khiến gương mặt u ám đầy mây đen của hắn thêm phần dọa người.
Tóc hắn có phần rối loạn, mái tóc đen như mực buông xõa tán loạn xuống trán, trong mắt ẩn hiện tơ máu, hẳn là đêm qua không ngủ được mấy, thần sắc mỏi mệt tràn rõ nơi đáy mắt.
Ta nuốt nước bọt, linh quang lóe lên, lập tức chuẩn bị giả vờ mất trí.
“Ngươi là ai vậy?”
Tạ Lâm Mặc hiển nhiên chẳng tin, mặt lạnh tanh đáp: “Ta là cha ngươi.”
Câu ấy lập tức khiến màn diễn của ta nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi ra lời.
Hai người mặt đối mặt, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là ta phá tan bầu không khí nặng nề.
“Cha.”
“…” Tạ Lâm Mặc sững người, trừng mắt nhìn ta như thể thấy quỷ, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Ta lại gọi: “Cha.”
Tạ Lâm Mặc xoa trán, hai tay ôm lấy huyệt thái dương đang giật đau, cả người run lên vì tức: “Tống Huyễn Huyễn, ngươi mà còn giả bộ nữa, tin hay không ta đem đám viết thoại bản kia nhốt hết vào ngục, để cả đời này ngươi cũng đừng mong thấy được phần tiếp theo!”
Nghe vậy, lòng ta tất nhiên đầy sợ hãi, nhưng đã trót diễn thì sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?
“Cha, người thật tàn nhẫn quá đi.”
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Lâm Mặc sâu không thấy đáy, chẳng thể đoán nổi tâm tình. Hắn chăm chú nhìn ta một lúc, sau đó mở miệng hỏi:
“Thật sự không nhớ gì sao?”
Ta gật đầu liên hồi như gà mổ thóc.
Khóe môi Tạ Lâm Mặc cong lên một tia ý cười mơ hồ, hắn từ từ tiến lại gần ta: “Biết ta là ai không?”
“… Cha.”
“Ta không phải cha ngươi.” Tạ Lâm Mặc nắm lấy cổ tay ta, kéo đặt lên ngực mình, “Ta là tướng công của ngươi.”
Ánh mắt chan chứa tình ý kia phối cùng dung mạo yêu mị đến mê hoặc lòng người, thật sự khiến ta không thể kháng cự nổi.
Mặt ta bắt đầu nóng lên, vành tai cũng đỏ bừng, vội cúi đầu né tránh, muốn lùi lại, nhưng thân mình lại không nghe lời, chẳng nhúc nhích nổi.
Tạ Lâm Mặc thấy bộ dạng ta như vậy, đuôi mắt nhướng lên, nụ cười tà mị nơi khóe môi càng rõ: “Muốn làm chút chuyện với tướng công không?”
Ta chưa kịp hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Làm chút chuyện mà phu thê nên làm.”
Đêm ấy, chuyện Hoàng thượng bị Hoàng hậu đá văng khỏi long sàng lan truyền khắp hậu cung, chẳng mấy chốc đã vang xa.
Chuyện Hoàng hậu mất trí nhớ cũng coi như được xác nhận, đến cả Thẩm Quý phi vừa mới được sủng ái cũng đích thân mang theo dược liệu thượng hạng đến điện Đoan Dương, tỏ vẻ thương cảm cho ta.
Tất nhiên ta không thể để lộ bất kỳ bất mãn nào với Thẩm Quý phi. Dù sao hiện tại ta đã “mất trí”, không thể quang minh chính đại mà ghen tuông.