10
Trong lòng tôi âm thầm vui như mở cờ.
Nhưng miệng vẫn giả vờ than thở:
“Gì cơ, lại 14 ngày nữa á…”
“Cạch!”
Khúc Yến lập tức buông đũa xuống:
“Sao? Có sếp đích thân nấu cơm phục vụ cô mà còn chưa đủ hả? Phúc khí này có phải ai cũng có đâu!”
“Còn chưa hài lòng? Về nhà cô có mỹ nam nằm kế bên mỗi tối không?!”
Tôi hừ một tiếng đầy khinh bỉ, còn cố tình nắn giọng the thé chọc hắn:
“Cứ làm như tôi thèm lắm ấy! Ai mà thèm, chẳng biết là ai đó nửa đêm ôm gối đi xin xỏ, tủi thân rưng rưng nước mắt nói: ‘Tôi sợ quá không dám ngủ một mình, xin cô cho tôi ngủ chung với…’”
Sắc mặt Khúc Yến thay đổi, vẫn cố cãi chày cãi cối:
“Tôi là sợ cô sợ! Cô đúng là kiểu chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người ta!”
Tôi lười đôi co với cái loại đàn ông mồm cứng như đá này, cúi đầu tiếp tục húp canh.
Mà nói thật—canh bò hôm nay nấu ngon phết.
Trong bát còn lấp lánh mấy cọng tỏi non trôi lềnh bềnh.
Tôi nghi hoặc hỏi:
“Đâu ra tỏi non vậy?”
Đám tỏi tôi trồng mấy hôm trước sau khi vứt đại ra ban công thì không buồn ngó ngàng, chắc giờ cũng chết héo cả rồi.
Khúc Yến liếc tôi một cái:
“Dĩ nhiên là tôi chăm sóc. Để cô lo chắc đến cái hơi tỏi cũng không có mà ăn.”
Tôi gật đầu:
“Công nhận, anh càng ngày càng đảm đang nha. Bây giờ đúng kiểu vừa vào được phòng họp vừa xuống được phòng bếp, giỏi thật.”
Khúc Yến không trả lời.
Tôi thấy lạ, ngẩng lên nhìn thì bắt gặp hắn đang mím môi, khóe miệng nhịn không nổi mà cong cong, nụ cười trốn hoài vẫn trồi lên mặt.
…
Vui cái quỷ gì chứ?!
Lúc công ty ký được hợp đồng bạc triệu còn chẳng thấy anh cười như vậy!
Ngày nào mặt cũng căng như dây đàn, dí tụi tôi làm thêm giờ không thấy thương xót gì luôn!
Tôi nhìn hắn đầy nghiêm túc, trịnh trọng hỏi:
“Anh là ai? Khúc tổng thật đâu rồi?! Anh có phải bị ai đó xuyên hồn vào không?!”
“Khúc tổng của tôi đâu rồi hả?!”
Khúc Yến liếc tôi, nụ cười vẫn dính chặt trên mặt:
“Lo ăn cơm đi. Đống bò trong bát còn bịt không nổi cái miệng của cô nữa kìa!”
Ăn xong, Khúc Yến chỉ chỉ chồng chén đĩa:
“Đi rửa bát.”
Tôi lập tức giơ điện thoại ra trước mặt hắn, đầy chính nghĩa:
“Anh nhìn đi, còn ba ngày nữa tôi đến kỳ, không thể chạm nước lạnh được đâu đấy.”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là — hắn không cãi lại.
Ngược lại, hắn còn nghiêm túc nhìn vào lịch theo dõi chu kỳ của tôi một hồi, rồi gật đầu rất… trách nhiệm:
“Vậy phải nhắn quản lý gửi thêm… ấy ấy đó, cô ngồi ghế đi. Để tôi rửa.”
Nói rồi, hắn đeo tạp dề hoa, xắn tay áo, ôm chồng bát đĩa đi vào bếp.
Tôi thật sự không thể kết nối nổi hình ảnh một người đàn ông mặc tạp dề hoa nhỏ, đi dép bông bông, rửa chén trong bếp…
với cái hình tượng CEO mặc vest đen, giày da bóng loáng, từng bước lạnh như băng trong phòng họp.
Tôi cũng không khách sáo nữa, ngả người xuống sofa, vừa lười biếng vừa nhàn nhã chuyển kênh TV.
Bên ngoài trời đã tối hẳn.
Đêm mùa đông lúc nào cũng đến nhanh như vậy — êm ru, lạnh lẽo, và… hơi đáng mong chờ.
Tôi đắp chăn lông nằm lười biếng trên ghế dài kiểu quý phi, mấy hôm nay xem phim cũng gần chán rồi, bèn nghĩ xem nên coi cái gì mới mới đây.
Khúc Yến rửa bát xong, bưng ra một đĩa cà chua bi, đặt lên bàn, rồi đưa tôi thêm một ly nước nóng:
“Uống nhiều nước vào.”
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực:
“Cảm ơn nha, Khúc tổng.”
Hắn vén tấm chăn của tôi lên:
“Nhích qua bên kia một chút.”
Tôi nhíu mày:
“Sofa bên kia còn cả đống, sao anh cứ phải chen vào đây?”
Nhưng Khúc Yến vẫn cứ trơ mặt ngồi sát xuống, ép mình lọt vào khoảng trống cạnh tôi, một tay vòng ra sau ôm lấy eo tôi.
Mùi nước xả vải từ áo hắn thoang thoảng lan ra, mát mẻ dễ chịu như gió đầu xuân.
“Bên đó lạnh, ngồi đây ấm hơn.”
Xạo ke. Rõ ràng anh nóng như cái lò than, muốn nướng tôi lên luôn thì có.
Tôi không vạch trần, vì thực sự cơ thể hắn ấm đến dễ chịu, tôi dựa nửa người vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập thình thịch không chút che giấu.
Giỏi lắm Khúc tổng, mặt thì bình tĩnh như núi, tim thì đập muốn bắn ra khỏi ngực.
“Xem gì?” Tôi đưa điều khiển cho hắn.
Khúc Yến lướt vài kênh, bấm đại vài cái:
“Xem phim đi, xem xong ngủ luôn.”
Chọn qua vài bộ, cuối cùng hắn dừng lại ở một cái:
“The Proposal – Giả Kết Hôn, có Ryan Reynolds đóng, hình như cũng ổn.”
Tôi không ý kiến gì, tựa đầu vào hắn, gật gật nhẹ:
“Ừ, xem đi.”
Bộ phim này hơi dài một chút, nhưng đúng là rất hài hước.
Nội dung kể về một nữ sếp ép cấp dưới giả kết hôn với mình — plot nghe quen quen ha.
Tới đoạn nữ chính và nam chính trần truồng đụng nhau, tôi không nhịn được sặc luôn ngụm nước:
“Khụ khụ!”
Tôi lập tức quay mặt đi, ánh mắt né tránh rõ ràng —
cảm giác y hệt lúc còn nhỏ coi phim với ba mẹ mà đến cảnh hôn là phải vội vàng chuyển đề tài.
Khúc Yến đưa tay che mặt tôi lại:
“Trẻ con không được coi mấy cảnh này.”
Tôi hất tay hắn ra, phẫn nộ:
“Bố sinh năm 97!”
Hắn cười khẽ:
“Bố sinh năm 93.”
Đồ ông già cổ lỗ, khoe cái gì chứ?!
Tôi ngả người ra sau, vừa vặn cảm nhận được nhịp tim của Khúc Yến đang tăng tốc.
Tôi nghiêng đầu, nhỏ giọng chọc ghẹo:
“Trùng hợp ghê, đây cũng là một chuyện tình giữa… sếp và nhân viên nhỉ.”
Giọng Khúc Yến pha lẫn chút cợt nhả lười biếng:
“Cũng? Còn chuyện sếp với nhân viên nào nữa sao?”
Mặt tôi đỏ ửng, không trả lời, lén tránh đi ánh mắt hắn.
Hắn không tha:
“Nói đi chứ?”
Hắn kéo mặt tôi lại gần, cánh tay vòng từ phía sau ôm chặt lấy eo tôi:
“Em nói… là ai vậy hả?”
Cơ thể dán sát nhau, nhiệt độ nóng hầm hập từ người Khúc Yến xuyên qua lớp áo mỏng, đốt thẳng vào tim tôi.
Tôi bắt đầu bối rối, cả người như phát sốt.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận, đẩy mạnh hắn ra một cái:
“Anh phiền chết đi được!!”
Khúc Yến không kịp phòng bị, đầu đập cái cốp vào tường.
“Ưm…” — hắn rên khẽ một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, không động đậy.
Tôi giật mình.
Sốc tới mức tim ngừng đập mấy giây.
Không lẽ tôi vừa lỡ tay… đập chết sếp rồi á?!
“Khúc Yến! Khúc Yến! Anh sao vậy?!”
Tôi hốt hoảng nhào tới lay người hắn.
Hắn vẫn cúi đầu bất động, mắt nhắm nghiền, y như bất tỉnh thật.
Tôi sợ đến mức tay chân luống cuống, vội vàng bò dậy, định cúi sát xuống xem đầu hắn có bị u không…
Nhưng ngay khi mặt tôi vừa đến gần hắn thì—
“Bộp!”
Khúc Yến đột nhiên mở mắt.
Tôi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, thì eo đã bị một lực mạnh siết lại —
cả người tôi bị kéo thẳng vào lòng hắn.
…
Tôi sững sờ đối diện với ánh mắt của hắn.
Trên màn hình laser TV, nam nữ chính đang ôm nhau hôn cuồng nhiệt, từng cử động đầy ám muội tràn ra khỏi khung hình, len lỏi vào từng góc phòng — khiến bầu không khí trở nên căng như dây đàn.
Trong mắt Khúc Yến phản chiếu ánh sáng từ màn hình, long lanh, lạ lẫm.
Đường nét sống mũi cao thẳng dưới ánh sáng lập lòe càng trở nên sắc lạnh, mờ tối.
Môi hắn phớt hồng như sắc anh đào, dưới đôi mí mắt mỏng mảnh nhắm hờ, toát ra một vẻ lạnh lùng pha lẫn kiêu ngạo.
Lúc này tôi mới phát hiện — hắn không biết từ lúc nào đã đeo lại cặp kính gọng vàng.
Gọng kính kim loại mảnh như lưỡi dao mỏng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo giữa đêm.
Khúc Yến khẽ nhướn mày, như thể trong khoảnh khắc ấy, hắn hoàn toàn quay lại dáng vẻ “lưu manh có học” quen thuộc ngày thường.
Hàng mi rủ xuống che lấp đôi mắt sắc bén, ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi môi tôi.
Cánh tay đang ôm tôi siết chặt hơn, giam tôi trong ngực hắn không thể nhúc nhích.
Tay kia của hắn nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, dùng ngón cái đặt ngay dưới cằm—
ép tôi phải ngẩng mặt nhìn vào hắn.
Mùi cỏ roi ngựa thoảng ra từ người hắn như một loại hương gây nghiện, khiến đầu óc tôi như say, ý thức cũng bắt đầu bốc hơi.
Tôi có thể cảm nhận được… não mình sắp sôi trào lên đến đỉnh rồi.
Cả người cứng đờ, chỉ có thể chờ đợi cảm giác va chạm sắp sửa xảy ra.
—
“A… a——”
……
Tôi mở mắt, ngơ ngác.
Trên TV lại là hai ông bà Tây hôm qua.
Mà hôm nay còn dữ dội gấp mấy lần!
Sắc mặt Khúc Yến… đã không thể dùng từ “khó coi” để hình dung nữa rồi.
Da mặt hắn đen như đáy nồi, lập tức vớ lấy điện thoại, gầm lên:
“Đcm mày!!!”
“Lại chiếu vào tivi nhà tao à?!?!?!——”
……
Tôi thở dài.
Thật sự là vừa tức vừa buồn cười.
Cái tên Khúc Yến này chắc chắn là có độc.
Toàn chọn đúng giây phút mấu chốt để bị phá bĩnh, như thể ông trời đang cố ý chơi khăm.
Tôi định đứng dậy về phòng ngủ cho rồi, thì…
“Soạt!”
Khúc Yến bất ngờ kéo mạnh tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng, không cho tôi trốn đi đâu.
“Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt —— ông đây không thể để ‘kiệt’ được!”
(Tạm dịch: Một lần làm cho xong, lần hai yếu đi, lần ba hết sức — tao không cho phép đến lần ba mà hết hứng!)
……
Tôi: “……”
Anh điên thật rồi.
Trong ánh sáng nhập nhoạng của đêm tối, Khúc Yến đưa tay ấn sau gáy tôi, cúi xuống, hôn tôi thật sâu và dữ dội.
Gió đêm lạnh buốt luồn vào từ sau lưng, thổi tới từng đợt rùng mình.
Nhưng người trước mặt tôi — Khúc Yến — lại nóng hừng hực như lửa.
Trái tim tôi như chệch một nhịp giữa dòng xung động lạnh – nóng, toàn thân run rẩy, bị nụ hôn đầy chiếm hữu và mãnh liệt của hắn cuốn phăng đi.
Hóa ra… tất cả những dịu dàng mấy ngày qua chỉ là ngụy trang.
Người đàn ông này — trong xương tủy vốn dĩ là một kẻ cướp bóc lãnh thổ trời sinh, không hề có giới hạn.