17
Còn một lý do nữa.
Kỳ Kiến Bạch mới mười chín tuổi, sự nghiệp đang ở giai đoạn đỉnh cao.
Mà cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Sâm vẫn chưa kết thúc.
Nếu mối quan hệ không thể phơi bày này thực sự bị vạch trần, nó sẽ chỉ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cậu ta.
Nhưng đây chỉ là một lý do quá nhỏ bé, không đáng để nhắc đến.
Vậy nên, tôi không nói ra.
Chỉ ngồi yên trong xe, nhìn theo bóng lưng cậu ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó, tôi thò tay vào túi, lấy ra một bao thuốc, châm lửa.
Nhưng không hút, chỉ lặng lẽ nhìn điếu thuốc cháy trong kẽ tay mình.
Làn khói trắng mỏng manh bay lên, mơ hồ phủ mờ tầm mắt.
Mùi khói thuốc rẻ tiền nồng nặc, như một cơn gió ngược kéo tôi về quá khứ nhiều năm trước.
Cha tôi là một gã đàn ông vô cùng ghê tởm.
Ông ta dựa vào khuôn mặt khá điển trai, tìm cách trở thành chồng của đại tiểu thư nhà họ Lê, nhưng chưa bao giờ an phận.
Sợ bị phát hiện, ông ta chỉ dám vụng trộm với mẹ tôi, một cô gái làm nghề massage.
Khi tôi vừa mới chào đời, bí mật đã bị phu nhân nhà họ Lê phát hiện.
Cha tôi quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin vợ mình tha thứ.
Mãi sau đó, ông ta mới được quay lại gia đình.
Còn tôi, theo mẹ sống trong một tiệm massage nhỏ, nằm trong một khu chung cư cũ nát.
Khi tôi cúi đầu làm bài tập trên chiếc bàn gỗ cũ, chỉ cách mẹ và khách của bà một tấm rèm mỏng manh.
Có những lúc, bà sẽ gọi tôi vào, bảo tôi rót cho bà một ly nước, để làm dịu cổ họng đã khản đặc vì rên rỉ.
Bà chưa bao giờ quan tâm tôi, ngoài thời gian tiếp khách, bà chỉ dán chặt vào bàn mạt chược.
Ở trường học, không ai thích tôi.
Bọn họ cố ý đứng ngay trước mặt tôi, xì xào bàn tán.
“Con bé đó rồi cũng sẽ giống mẹ nó thôi, còn nhỏ tuổi mà đã nhiễm mấy bệnh bẩn thỉu rồi.”
Tôi không thể tìm được một từ nào cụ thể và chính xác để mô tả quãng thời gian đó.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến quá khứ,
Cảnh tượng hiện lên đầu tiên trong đầu tôi luôn là cánh cửa sổ tỏa ra ánh đèn hồng rẻ tiền,
Và những ánh mắt mờ ám, dơ bẩn của đám đàn ông xa lạ quét qua người tôi.
Tôi khát vọng và tham vọng hơn bất kỳ ai khác.
Tôi nóng lòng muốn leo lên cao, càng cao càng tốt.
Và để đạt được điều đó, tôi có thể trả bất cứ giá nào.
…
Điếu thuốc trong tay cháy hết, tàn thuốc rơi xuống, làm bỏng nhẹ làn da tôi, kéo tôi trở về thực tại.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bấm gọi cho Tiểu Đường.
Giọng tôi trầm thấp, nhưng kiên định:
“Bước cuối cùng của kế hoạch thu mua cổ phần, bắt đầu ngay đêm nay.”
18
Suốt một tuần liền, tôi gần như vùi mình trong công việc.
Trong khoảng thời gian này, Phó Sâm liên tục gọi điện, nhưng tôi đều ngắt máy.
Anh ta lại nhắn tin tới.
Tôi thậm chí còn không buồn mở ra xem, chỉ hờ hững gửi lại một câu:
“Anh đã xem bản nháp thỏa thuận ly hôn từ trước rồi. Tôi sẽ bảo luật sư gửi bản chính thức cho anh, nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”
…
Thỏa thuận thương mại với năm quốc gia, vốn là một trong những dự án trụ cột của Phó thị.
Tôi dựa vào mối hợp tác giữa Phó gia và Lê gia, từng bước từng bước thu thập thông tin tình báo và công nghệ cốt lõi.
Sau đó, tôi lặng lẽ vượt mặt Phó thị, trực tiếp tiếp cận phía đối tác, hoàn tất ký kết trước khi anh ta kịp ra tay.
…
Tôi vẫn đang bận rộn trong văn phòng thì Tiểu Đường đột ngột lao vào.
“Lê tổng! Cha cô và Phó tổng vừa tìm đến công ty, làm ầm lên đòi gặp cô!”
Tôi dừng lại động tác, ngẩng đầu lên.
“Mời vào phòng họp.”
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy, cất bước ra ngoài.
Ngay khi đặt tay lên nắm cửa, tôi quay đầu lại dặn dò:
“Còn nữa, gọi cảnh sát. Báo rằng có kẻ đến gây rối.”
…
Vừa bước vào phòng họp, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt tôi.
Lực đánh lớn đến mức mặt tôi bị hất lệch sang một bên, tai ong ong, trong miệng bùng lên vị tanh nồng của máu.
“Láo xược!”
Cha tôi chĩa thẳng ngón tay vào mặt tôi, gầm lên tức giận.
“Mày có còn nhớ thân phận của mình không? Ai cho mày lá gan dám thu mua cổ phần của Lê thị, còn dám biển thủ quỹ công—”
“Cha, hình như cha đang hiểu sai một chuyện.”
Tôi cắt ngang lời ông ta, khẽ nhướng mày, giọng điệu bình thản mà sắc bén:
“Sau ba lần chuyển nhượng cổ phần, hiện tại… đã không còn công ty nào tên là Lê thị nữa rồi.”
“Nếu tôi muốn, tôi có thể đổi tên nó bất cứ lúc nào.”
“Thậm chí, sáp nhập thẳng vào công ty của tôi cũng không phải là vấn đề.”
…
Sau khi công ty nhà họ Lê thất bại trong việc chuyển đổi mô hình kinh doanh, giá trị thị trường liên tục sụt giảm, khách hàng cũng rời đi hàng loạt.
Sau khi người vợ cả của cha tôi qua đời, ông ta tiếp quản công ty.
Nhưng một kẻ quen ăn bám như ông ta, chưa từng có khả năng điều hành doanh nghiệp.
Sau khi tôi kết hôn với Phó Sâm, vì mục đích hợp tác, ông ta đưa tôi vào Lê thị.
Một chức vụ nhỏ, phải làm rất nhiều việc, nhưng không hề có thực quyền.
Không sao cả.
Bởi vì thứ tôi muốn, chưa bao giờ chỉ là một Lê thị đã suy tàn.
“Lê Dã.”
Phó Sâm đứng một bên, giọng trầm xuống, ánh mắt tối lại:
“Em đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này từ khi nào?”
Tôi làm ra vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi đáp:
“Chắc là… từ cái đêm bốn năm trước, khi tôi đến tìm anh.”
Ánh mắt Phó Sâm trở nên sắc lạnh.
“Mua lại cổ phần của Lê thị, giành lấy dự án ngay trước mũi tôi, còn liên tục mở rộng đầu tư… Em lấy đâu ra nhiều vốn như vậy?”
Tôi nhướng mày, chậm rãi nhả từng chữ:
“Anh học tài chính, chẳng lẽ không biết đến khái niệm giao dịch đòn bẩy sao?”
Anh ta đột ngột đứng bật dậy, gương mặt tái mét nhìn chằm chằm tôi:
“Rủi ro cao như thế, em cũng dám đặt cược?”
Tôi khẽ cười, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt lẫn thản nhiên:
“Tại sao lại không dám?”
“Cuộc đời tôi vốn dĩ đã là một canh bạc lớn rồi.”
Sau đó, tôi nhếch môi, từng chút từng chút một, chậm rãi nở nụ cười.
“Hơn nữa…” Tôi quét mắt nhìn quanh căn phòng, ánh mắt lướt qua cha tôi, dừng lại trên mặt Phó Sâm.
“Anh đang đứng ở đây, điều đó chứng tỏ…”
“Tôi đã thắng.”
19
Cha tôi định lao tới đánh tôi, nhưng cảnh sát vừa đến đã lập tức ngăn lại.
Ông ta bị bẻ quặt hai tay ra sau, gào lên đầy tức giận:
“Mày đúng là đứa con bất hiếu! Đồ con đĩ!”
Tôi mặc kệ, chỉ bình thản quay sang nhìn cảnh sát.
Nghiêng đầu, để lộ gương mặt sưng đỏ và khóe môi dính máu đã khô:
“Ông ta xông vào công ty tôi, tấn công tôi. Toàn bộ sự việc đều đã được camera giám sát ghi lại.”
“Bây giờ tôi cảm thấy đau đầu, buồn nôn, có thể là chấn động não. Tôi cần đến bệnh viện để kiểm tra thêm.”
Cảnh sát lập tức áp giải ông ta đi.
Trong suốt quá trình đó, Phó Sâm chỉ đứng bên cạnh, im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta thoáng hiện lên một tia cảm xúc khó đoán.
Rồi đột nhiên, anh ta lên tiếng:
“Lê Dã, em đã từng nghĩ tới chưa…”
Anh ta nhìn tôi, giọng nói trầm thấp mà đầy ẩn ý:
“Chúng ta có thể không cần ly hôn.”
Tôi vô cảm nhìn anh ta.
Anh ta tiến lên một bước, giọng điệu chân thành hiếm thấy:
“A Dã, anh thực sự hối hận rồi.”
“Bây giờ Lê thị đã nằm trong tay em, chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau hợp tác một cách bình đẳng.”
Anh ta chăm chú quan sát tôi, dường như đang cố gắng tìm kiếm một tia dao động trong đáy mắt tôi.
“Chúng ta đã kết hôn bốn năm. Trước đây, em luôn đối xử rất tốt với anh.”
“Không phải vì trong lòng em, cũng có tình cảm với anh sao?”
“Trước đây anh xem nhẹ em, là vì nghe những lời đồn không hay về em. Mọi người nhắc đến em đều dùng những lời lẽ khó nghe nhất.”
“Hơn nữa, ngay từ đầu khi em đến tìm anh, em luôn tỏ ra nhẫn nhục chịu đựng, khiến anh không nhận ra—”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi, tựa như chan chứa tình cảm sâu đậm.
Tôi đột ngột cắt ngang:
“Không nhận ra cái gì?”
Tôi nhếch môi, giọng điệu sắc bén như dao:
“Không nhận ra thực ra anh chính là loại đàn ông rẻ mạt nhất.”
“Vài ngày trước, còn ngang nhiên dắt tình nhân của mình đến trước mặt tôi khoe khoang.”
“Hôm nay, thấy tôi không còn là người vợ cô độc, yếu thế trong lòng anh nữa, anh lại bỗng nhiên có hứng thú?”
Tôi cười nhạt, ánh mắt như một lưỡi dao lạnh lùng xẻ thẳng vào mặt anh ta:
“Hay là… mất đi hợp đồng thương mại kia, khiến Phó thị chịu tổn thất nặng nề, nên Phó tổng đành phải nhẫn nhịn đến đây, giả vờ diễn trò với tôi, mong được chia một miếng bánh?”
Sắc mặt Phó Sâm đột ngột tối sầm lại.
Tôi xoay nhẹ cây bút thép trong tay, thản nhiên ngắm nhìn biểu cảm của anh ta như đang xem một màn kịch thú vị.