Cô ta kiên quyết, dáng vẻ như thể tôi không cho cô ta một lời cam đoan, cô ta sẽ không chịu bỏ qua.Hứa Văn Tu nhướng mày, hứng thú hỏi: “Chứng kiến chuyện gì?”
Dưới gầm bàn, đôi chân cũng không chịu yên phận.
Thấy Hứa Văn Tu để ý đến mình, “Chim hoàng yến” càng được đà, vội vàng nói:
“Ai cũng biết rồi, Giang Trình và Hứa Hoan đã đăng ký ly hôn. Để mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, Giang Trình đã nhường phần lớn tài sản cho cô ta. Vậy mà Hứa Hoan vẫn không chịu buông tha!”
Tôi nhìn thấy sắc mặt Hứa Văn Tu càng lúc càng tệ.
“Chim hoàng yến” càng nói càng hăng:
“Hôm nay có bao nhiêu bạn bè ở đây, cả Hứa thiếu cũng tới. Tôi chỉ muốn Hứa Hoan cho tôi một lời hứa – từ giờ không được quấy rầy Giang Trình nữa! Dù sao, những gì cần trả giá, chúng tôi cũng đã trả rồi. Cô ta không thể cứ mặt dày bám riết như vậy!”
7
Tôi thật sự bật cười.
Cô ta làm sao có thể mặt dày mà nói ra bốn chữ “không biết xấu hổ” chứ?
Tôi vừa định lên tiếng thì Hứa Văn Tu đã nhanh hơn một bước:
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì cô mới chính là kẻ thứ ba?”
“Chim hoàng yến” sững người một chút, rồi đỏ mặt đáp:
“Hứa Hoan và Giang Trình đã ly hôn rồi! Bây giờ tôi mới là vị hôn thê chính thức của anh ấy. Giang Trình đã cầu hôn tôi rồi!”
Nói rồi, cô ta còn cố tình giơ chiếc nhẫn trên tay ra khoe.
“Không nói đến chuyện họ mới chỉ đăng ký ly hôn, còn chưa chính thức nhận được giấy chứng nhận. Cho dù có ly hôn rồi, thì cô cũng đã cướp chồng người ta ngay trong lúc họ còn là vợ chồng hợp pháp!” Hứa Văn Tu cười lạnh, “Sao? Làm kẻ thứ ba mà cũng đòi cảm thấy bản thân cao quý à?”
“Người không được yêu mới là kẻ thứ ba!” “Chim hoàng yến” lên giọng đầy chính nghĩa, “Tôi và Giang Trình yêu nhau thật lòng! Anh ấy đã không còn yêu Hứa Hoan từ lâu rồi, người chen vào tình yêu của chúng tôi là cô ta!”
Hứa Văn Tu cười khẩy:
“Chín năm giáo dục bắt buộc, cô bỏ qua hết rồi à? Không ai dạy cô viết hai chữ ‘liêm sỉ’ sao? Đang yên đang lành không muốn làm người, lại cứ thích làm con chó ăn phân? Đã hèn hạ, lại còn không biết tự xấu hổ! Người ta là vợ hợp pháp được cưới hỏi đàng hoàng, còn cô chỉ là con gà ăn trộm. Mà đáng nói nhất là—làm gà mà cũng không biết đường làm cho đúng!” m’ột ché`n tiê~u sầ*u
Tôi đứng bên cạnh mà đơ luôn.
Ý tôi là… có khi nào anh cũng vừa tự chửi chính mình luôn không?
“Chim hoàng yến” bị mắng đến đỏ cả mắt, giọng lạc đi vì uất ức:
“Anh… anh sao có thể nói tôi như vậy?”
Hứa Văn Tu chẳng thèm để ý, tiếp tục bắn liên hoàn:
“Làm tiểu tam thì phải có tố chất của tiểu tam! Bị chửi thì phải nghe, bị bóc mẽ thì phải chịu, trước pháp luật thì phải biết cúi đầu!”
“Nhìn cô xem, không những không biết giữ thân phận lén lút của mình, mà còn muốn chạy ra giữa ban ngày ban mặt làm trò hề? Thế khác gì tự cởi sạch đồ cho thiên hạ nhìn?”
“À quên, tiểu tam giỏi nhất chính là cởi đồ mà.”
Câu cuối này… có khi nào là đang tự chửi mình luôn không?
Người này mà độc miệng lên thì đúng là không chừa một ai, kể cả bản thân!
Tôi há hốc mồm nhìn.
“Chim hoàng yến” trực tiếp bật khóc.
Giang Trình đứng bên cạnh, mặt xanh mét nhưng vì nể mặt Hứa Văn Tu nên chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong.
Thấy Giang Trình không đứng ra bênh vực mình, “Chim hoàng yến” khóc càng thảm thiết, nước mắt giàn giụa:
“Giang Trình, bọn họ đều bắt nạt em, em không muốn sống nữa… Em chỉ là yêu anh thôi, rốt cuộc đã sai ở đâu mà lại bị sỉ nhục như thế này?”
Giang Trình không nhịn được nữa, lên tiếng:
“Hứa thiếu, chuyện nhà tôi, không đến lượt anh lên mặt dạy đời chứ?”
Hứa Văn Tu thản nhiên đáp:
“Không phải chính cô ta muốn tôi đứng ra làm chứng sao? Tôi chỉ nói một câu công bằng thôi mà các người đã chịu không nổi rồi? Làm tiểu tam mà tâm lý yếu thế này, thì còn gì để vênh váo nữa?”
“Hơn nữa, ai nói đây chỉ là chuyện nhà anh…”
Hứa Văn Tu còn chưa nói xong—
“A!” Tôi bỗng nhiên hét lên.
Mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn tôi.
Tôi vội vã kiếm cớ:
“À… tôi lỡ cắn trúng lưỡi thôi.”
Tất nhiên, là để ngăn Hứa Văn Tu lại trước khi anh ta lại bốc đồng nói linh tinh.
“Tôi đi vệ sinh một chút.”
8
Tôi đứng dậy rời đi.
Cũng đoán trước được rằng Hứa Văn Tu chắc chắn sẽ theo sau.
Quả nhiên.
Vừa bước ra khỏi phòng riêng và tiến vào nhà vệ sinh, tôi còn chưa kịp khóa cửa thì Hứa Văn Tu đã chen vào, ngay sau đó ép tôi chặt vào tường, không thể nhúc nhích.
“Há miệng ra để tôi xem nào.” Anh ta cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi.
Dù cách một lớp áo, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể anh ta.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Ngoan, đừng ép tôi phải dùng cách không đứng đắn.” Đôi môi gợi cảm của anh ta gần như dán lên môi tôi.
“Anh định làm gì—ưm.”
Tôi rùng mình.
Tưởng rằng anh ta sẽ cưỡng hôn mình.
Nhưng không ngờ, anh ta lại kéo tay tôi luồn vào trong áo mình, chậm rãi dẫn dắt xuống dưới…
Hứa Văn Tu chưa bao giờ ép buộc tôi.
Nhưng anh ta luôn có cách khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng chính trong năm nay, tôi mới thực sự hiểu được niềm vui của Giang Trình.
Hoa dại lúc nào cũng thơm hơn hoa nhà, hơn rất nhiều.
“Tại sao không nói với tôi là cô đã đăng ký ly hôn với Giang Trình?” Giọng Hứa Văn Tu khàn khàn, cắn nhẹ lên vành tai tôi, không chịu buông ra.
“Đây chính là lý do cô về sớm hơn mấy ngày?”
“Cô định cho tôi một bất ngờ sao?” Anh ta hoàn toàn không nghe tôi trả lời, ánh mắt sáng rực lên.
Cũng không hẳn. m.ột ché.n t:iêu s_ầu
Đơn giản là… tôi không muốn chịu trách nhiệm.
“Vừa nãy tại sao cô lại ngăn tôi nói tiếp?” Anh ta rõ ràng biết tôi đang nói dối.
“Không phải chính anh nói sao? Tiểu tam cũng phải có tự trọng.” Tôi thở hổn hển, “Thân phận hiện tại của anh, có chút… không tiện lắm.”
“Vậy khi nào cô mới chịu danh chính ngôn thuận với tôi đây? Hửm?” Giọng anh ta kéo dài, đầy mê hoặc.
Câu nói đó quá quyến rũ.
Thế nên tôi không kìm được, chủ động vòng tay ôm lấy cổ Hứa Văn Tu, hôn lên môi anh ta.
Mà Hứa Văn Tu, làm sao có thể chịu nổi sự khiêu khích này?
Ngay lập tức, cái chuyện “danh chính ngôn thuận” kia bị anh ta quăng ra sau đầu.
Tất nhiên, cuối cùng thì ở nơi này, chúng tôi cũng không thực sự làm gì cả.
Chỉ là, khi rời khỏi đây, môi tôi bị Hứa Văn Tu cắn đến rách.
Và bất ngờ hơn, vừa bước ra hành lang, tôi lại chạm mặt Giang Trình.
Anh ta đứng đó, trông có vẻ như đang cố ý đợi tôi.
“Hứa Hoan, em làm đủ chưa?” Giang Trình lạnh giọng hỏi.
“Ha.”
Tôi bật cười vì tức giận.
“Giang Trình, anh có biết đêm nay rốt cuộc là ai đang làm loạn không?”
“Em cần gì phải chấp nhặt với một cô gái nhỏ? Cô ấy bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi? Có đáng không?” Giang Trình cau mày hỏi.
“Không đáng.” Tôi gật đầu.
“Vậy thì em đi xin lỗi Tuyết Nhi đi…”
Tôi lẩm bẩm: “Tôi đâu có rảnh mà đi chấp nhặt với một con gà, nên tối nay tôi chẳng nói câu nào cả.”
“Hứa Hoan, em quá đáng rồi!” Giang Trình tức giận, sắc mặt đanh lại, “Em như vậy, chỉ khiến tôi ngày càng ghét em hơn mà thôi!”
“Anh có ghét tôi hay không, quan trọng lắm sao?” Tôi cảm thấy buồn cười.
Ly hôn rồi thì chẳng còn liên quan gì nữa.
Ai còn quan tâm đến cảm xúc của đối phương chứ?
“Em đừng có cứng miệng nữa. Tôi hiểu rõ tình cảm của em dành cho tôi.” Giang Trình nhìn tôi chằm chằm, “Chỉ cần em xin lỗi Tuyết Nhi tối nay, tôi có thể đồng ý với em—chúng ta ly hôn nhưng không chia nhà.”
9
Tôi sững sờ, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Giang Trình lại có thể nói ra những lời trơ trẽn như vậy.
Bảo sao người ta hay nói, “không phải người một nhà thì không vào chung một cửa”.
Giang Trình và Tần Tuyết Nhi, đúng là một cặp trời sinh.
“Em cũng không cần quá vui mừng.” Giang Trình ra vẻ chính nghĩa, “Sau này những gì tôi dành cho Tuyết Nhi, em cũng sẽ có phần. Dù tôi không còn tình cảm với em, nhưng tôi vẫn sẽ có trách nhiệm đến cùng.”
Tôi im lặng hồi lâu, không nói nổi một câu nào.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng, dù đã quen biết Giang Trình hơn hai mươi năm, nhưng có lẽ tôi chưa từng thực sự hiểu con người anh ta.
“Giang Trình, rốt cuộc anh nghĩ thế nào mà lại cho rằng tôi không làm vợ đàng hoàng, mà đi làm tình nhân của anh?” Tôi bật cười, giọng cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi phải rẻ mạt đến mức nào chứ?”
“Tôi phải cho Tuyết Nhi một danh phận, em chỉ có thể chịu thiệt một chút.” Giang Trình kiên quyết.
“Tại sao tôi phải chịu thiệt?”
“Hứa Hoan, biết đủ thì dừng lại đi…”
“Nói chính xác hơn, tại sao tôi phải xoay quanh anh, Giang Trình?” Tôi cười lạnh. “Không làm được vợ anh thì phải làm tình nhân của anh sao? Anh là tiền nhân dân tệ chắc? Tôi không có anh thì không sống nổi? Hay là đàn ông trên thế giới này chết sạch hết rồi?”
Tôi vốn muốn giữ thái độ “hợp tác chia tay trong hòa bình”, cùng lắm cũng chỉ vì tài sản mà không muốn làm ầm lên.
Nhưng có những người, thực sự không biết giới hạn là gì.
Giang Trình tức đến đỏ mặt:
“Hứa Hoan, tốt nhất là em đừng hối hận vì những lời em vừa nói!”
“Không hối hận.” Tôi đáp không chút do dự, rồi nhắc nhở anh ta, “Cũng đừng quên, 25 ngày nữa, chúng ta đến cục dân chính lấy giấy ly hôn.”
“Dù chết tôi cũng không quên! Chỉ cần em đừng giở trò là được!” Giang Trình nghiến răng.
“Tốt.”
Tôi bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. m*ột c-hé_n tiê=u sầ;u
Vừa đi được hai bước, đã thấy Tần Tuyết Nhi hớt hải chạy tới tìm Giang Trình.
Nhìn thấy tôi, cô ta lập tức nổi đóa:
“Hứa Hoan! Cô dám ở riêng với Giang Trình sao?! Hai người đã làm gì?! Môi cô bị rách là sao? Có phải Giang Trình cắn cô không?!”
Tôi mím môi, lúc này mới nhớ đến vết thương trên môi—vết do Hứa Văn Tu cố tình cắn.
Càng nghĩ càng bực, anh ta rõ ràng là cố ý!
Sợ người ta không biết tôi có người bên ngoài chắc.
Tôi tức tối phun ra một câu:
“Chó cắn.”
“Cô nói Giang Trình là chó?!” Tần Tuyết Nhi tức đến suýt ngất.
Giang Trình vội vàng giải thích:
“Không phải anh! anh chưa hề động vào Hứa Hoan! Cô ta cố tình tự cắn môi để vu oan cho anh! Bao năm nay, anh đã chán ngấy cô ta rồi!”
Nói xong, anh ta lại quay sang quát tôi:
“Hứa Hoan, vừa nãy mạnh miệng lắm cơ mà, bây giờ lại muốn chia rẽ tình cảm giữa tôi và Tuyết Nhi? Cô không thấy hành động của mình rất bẩn thỉu sao?!”
Tôi thực sự không thể nhịn nổi nữa, vừa định bùng nổ—
Thì Hứa Văn Tu thong thả bước ra từ nhà vệ sinh, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai:
“Giang tiên sinh, anh nghĩ mình quan trọng đến mức nào vậy? Trên đời này chỉ có mỗi anh là chó à?”
“…”