Sử Lưu Quân bảo tôi ra ăn cùng, tôi lắc đầu bảo đã ăn rồi, anh ta mới đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu, phòng khách vang lên mùi thức ăn thơm lừng và tiếng cười vui vẻ.

Một người cha chiều con, một người mẹ dịu dàng, một đứa con ngoan.

Đúng là một gia đình hạnh phúc.

Lý Tâm Tâm thật sự có một đứa con ngoan.

Ít nhất, nó biết yêu thương mẹ mình.

Khác với con gái của tôi.

Tôi lắc đầu, tự nhủ mình phải ngừng nghĩ về những người và chuyện của kiếp trước.

Tôi bị Tiểu Huy đạp tỉnh dậy, thằng bé coi giường của Sử Lưu Quân như tấm nệm nhún, hoàn toàn không quan tâm tôi vẫn đang ngủ trên đó.

Thấy tôi tức giận, Tiểu Huy lập tức òa lên khóc.

Lý Tâm Tâm và Sử Lưu Quân vội vàng chạy vào.

Tôi lạnh mặt nói với Tiểu Huy: “Xin lỗi đi.”

Nhưng khi thấy Sử Lưu Quân, thằng bé chẳng những không xin lỗi, còn đi trước một bước tố cáo tôi:

“Bố ơi, con ghét dì này, dì ấy không thích mẹ con mình, còn bắt nạt mẹ con mình nữa.”

“Bố đừng cưới dì ấy.”

“Bố đuổi dì ấy đi có được không?”

Lý Tâm Tâm khóc như mưa, giọng nghẹn ngào: “Chị dâu, xin lỗi chị, là em dạy con không tốt, chị đừng giận nhé.”

“Chỉ là, cho dù chị không thích em, cũng đừng trút giận lên trẻ con, Tiểu Huy vẫn chỉ là một đứa bé thôi mà.”

Sử Lưu Quân ôm Tiểu Huy vào lòng dỗ dành, rồi quay sang nhìn tôi không hài lòng, ý bảo tôi nên xin lỗi mẹ con cô ta.

Tôi chẳng buồn đôi co với mấy người đạo đức giả diễn kịch, dứt khoát đứng dậy xách hành lý định rời đi, nhưng bị Sử Lưu Quân cản lại.

“Em làm gì vậy? Trễ thế này rồi còn đi đâu?”

“Chỉ vì giận một đứa con nít mà định bỏ nhà ra đi sao?”

Thấy tôi thực sự tức giận, Lý Tâm Tâm nhanh chóng ôm Tiểu Huy trốn vào trong phòng.

Sử Lưu Quân đè tôi ngồi lại mép giường, rồi kéo ghế ngồi đối diện.

Anh ta vừa định mở miệng, tôi đã đưa cổ tay bị Tiểu Huy giẫm lên — giờ đã đỏ và sưng.

Lời của anh ta nghẹn trong cổ, gương mặt đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới cất giọng cầu khẩn: “Tiểu Huy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Tâm Tâm một mình nuôi con vất vả, nên mới chiều chuộng quá mức.”

“Em là người lớn rồi, đừng so đo với một đứa trẻ.”

“Tiểu Huy từ nhỏ không có bố, chẳng phải em càng nên hiểu cho nó sao?”

“Anh biết em không thích Tâm Tâm, nhưng em làm vậy chẳng phải đang ép mẹ con cô ấy phải rời đi sao? Em xin lỗi họ đi…”

Tôi bật cười lạnh lẽo: “Tôi đâu có ép họ đi, là tôi tự đi, nhường chỗ cho mẹ con họ mà.”

“Anh không nói không rằng đưa người về nhà, còn ném hành lý của tôi ra ngoài, chẳng phải chính anh đang ép tôi đi sao?”

“Anh muốn đưa người về thì lấy tôi ra làm lá chắn. Anh cũng biết việc này không ra gì đúng không?”

Gương mặt Sử Lưu Quân tái xanh, tay run lên chỉ tôi mãi không nói được câu nào, cuối cùng quay người bỏ chạy.

Tối hôm đó, tôi dọn khỏi nhà Sử Lưu Quân, gây ra không ít tiếng động, hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn ra.

Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa.

Tôi vốn không muốn bôi nhọ Sử Lưu Quân, nhưng nếu chính anh ta muốn hủy hoại mình, tôi cũng chẳng cản.

Gần nhà có một nhà khách, tôi thuê phòng nghỉ ở đó.

Tối hôm đó, tôi mới có được giấc ngủ yên bình đầu tiên sau khi sống lại.

Sáng hôm sau, Lý Tâm Tâm mắt đỏ hoe đến gõ cửa phòng tôi.

Cô ta tức giận hỏi tôi có phải cố ý làm vậy không.

Thì ra tôi vừa dọn đi, sáng hôm sau cả khu nhà đã rộ lên tin đồn về mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Sử Lưu Quân.

Mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, chỉ trỏ bàn tán.

Lý Tâm Tâm tức đến đỏ mắt: “Cô tưởng cô dọn đi là có thể ép anh Sử cưới cô sớm sao?”

“Hay cô nghĩ gây ầm ĩ như vậy rồi anh ấy sẽ mặc kệ mẹ con tôi?”

“Tôi nói cho cô biết, anh Sử sẽ không cưới cô đâu, và cô cũng không bao giờ đuổi được tôi.”

“Cô mãi mãi không đấu lại tôi đâu.”

Nói xong, cô ta ôm mặt chạy đi, trông chẳng khác gì vừa chịu uất ức tột độ.

Kiếp trước tôi đã biết Lý Tâm Tâm luôn có ác cảm với tôi, cũng biết cô ta thích Sử Lưu Quân từ lâu.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm giữa tôi và anh ta.

Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, dù ai cũng nói tôi không xứng, tôi chưa từng thấy tự ti.

Cho đến khi kết hôn, khi anh ta hết lần này đến lần khác ưu ái, bênh vực mẹ con cô ta vô điều kiện.

Lúc đó tôi mới hiểu, trong lòng anh ta, mẹ con cô ta mới là quan trọng nhất.

Trái tim tôi cũng từ đó chết lặng.

Từ lúc ấy, tôi đã từng mong nếu có thể làm lại một lần nữa, tôi sẽ rời xa Sử Lưu Quân.

Tôi muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới, khám phá những điều tươi đẹp của đất nước này.

Sử Lưu Quân đến tìm tôi, tôi chẳng bất ngờ gì.

Dù sao tối qua cũng đã gây chuyện lớn, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm cách giải thích.

Giống như kiếp trước, hết lần này đến lần khác bắt tôi đính chính tin đồn, giữ sạch danh tiếng cả đời cho Lý Tâm Tâm.

Thấy tôi bình tĩnh để anh ta vào phòng, Sử Lưu Quân thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng giận nữa, về nhà với anh đi.”

“Tối qua là anh nói nặng lời, không nên bắt em xin lỗi.”

Tôi không trả lời, cũng không đồng ý.

Sử Lưu Quân bắt đầu lo lắng.

“Em một mình ra ngoài buổi tối, có biết nguy hiểm thế nào không?”

“Tâm Tâm tối qua khóc vì áy náy cả đêm, sáng nay chưa ăn gì đã đi tìm em.”

“Rõ ràng người hiểu cho Tiểu Huy nhất phải là em, em cũng mồ côi từ nhỏ, bố mẹ anh cũng rất…”

“Đủ rồi!” Tôi lạnh giọng cắt ngang lời anh ta.

Anh ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

“Sử Lưu Quân, anh biết rõ bố mẹ tôi mất từ nhỏ là nỗi đau lớn nhất đời tôi.”

“Vậy mà lần nào anh cũng dùng nỗi đau ấy để ép tôi phải thông cảm cho Tiểu Huy.”

“Anh biết tôi không thích mẹ con Lý Tâm Tâm, vẫn bắt tôi phải bao dung họ, còn đưa họ về nhà bắt tôi chăm sóc.”

“Anh nói tôi đi ra ngoài buổi tối là nguy hiểm, vậy sao anh không ra ngoài tìm tôi?”

“Gần nhà chỉ có một nhà khách, anh tìm cả đêm cũng không nghĩ tới sao?”

“Hay là anh đang ở nhà an ủi Tâm Tâm đáng thương của mình?”

Có lẽ tôi nói trúng tim đen, Sử Lưu Quân bắt đầu lớn tiếng: “Cái gì mà Tâm Tâm của tôi!”

“Anh đã nói rồi, chồng Tâm Tâm là bạn thân anh, anh chỉ làm tròn lời hứa chăm sóc họ.”

Tôi cười khẩy: “Bạn thân à? Anh có bạn thân nào mà tôi không biết sao?”

Sử Lưu Quân nghẹn lời, vì anh ta quên rằng tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, bạn bè anh tôi đều quen cả.

Kiếp trước tôi không nói gì vì mù quáng tin vào tình yêu.

Kiếp này tôi không nói, vì thấy chẳng đáng vạch trần trò giả tạo của họ.

“Anh lấy lý do chăm sóc vợ bạn để mập mờ với Lý Tâm Tâm, còn tự cho là mình tình nghĩa.”

“Anh nhìn xem có đồng đội nào khác chăm sóc mẹ con cô ta như anh không?”

“Anh nhìn lại xem mấy người đó đang nghĩ gì về anh và Lý Tâm Tâm?”

“Đừng tưởng khoác lên mình tấm áo đạo đức là người ta không nhìn ra bộ mặt thật bên trong, người ta đâu có mù.”

Mặt Sử Lưu Quân lúc xanh lúc tím, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Anh biết em còn giận, cứ ở đây vài hôm đi, đợi anh sắp xếp ổn thỏa mẹ con họ rồi sẽ đến đón em về.”

Tôi gọi anh ta lại khi anh ta đang định rút lui trong xấu hổ.

“Trước đây anh nói Lý Tâm Tâm sức khỏe yếu, không làm được việc nặng, muốn tôi đổi công việc với cô ta.”

“Tôi đã nói chuyện xong với Trưởng phòng Vương rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Sử Lưu Quân sáng rực lên, kích động nắm lấy tay tôi.

“Đa Đa, anh biết em hiểu chuyện nhất mà.”

“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cưới em.”

Anh ta còn chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của tôi đã vội vàng chạy đi.

Sử Lưu Quân đúng là quá tự tin, nghĩ rằng tôi vẫn muốn cưới anh ta.

Như thể việc anh ta cưới tôi là một phần thưởng lớn lao vậy.

Còn tôi mà không vui vẻ nhận lấy thì là không biết điều.

Nếu không có cái gọi là tình yêu che đậy, Sử Lưu Quân chỉ là một gã đàn ông tầm thường, đạo đức giả, tự mãn đến phát ngán.

Sáng hôm sau, tôi đến điểm tập kết từ rất sớm.

Trưởng phòng Vương sợ tôi không quen, còn nhờ vài người cùng điểm công tác chăm sóc tôi.

Tôi thật lòng cảm ơn ông ấy và tặng món quà nhỏ tôi đã chuẩn bị sẵn.

Mãi đến khi xuống tàu, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ tôi lại gặp được người mà cả đời tôi kính trọng — Phương Minh Bình.

Kiếp trước tôi bị vùi lấp trong chuyện gia đình, lãng phí cả cuộc đời.

Kiếp này tôi cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi vòng xoáy đó, có thời gian để học hỏi và khẳng định giá trị bản thân.

Ngoài giờ làm, ăn uống và nghỉ ngơi, toàn bộ thời gian còn lại tôi đều dành cho việc học và nghiên cứu nông nghiệp.

Vì có cùng đam mê với Phương Minh Bình, chúng tôi ngày càng thân thiết.

Khi tôi gặp lại Sử Lưu Quân, đã là hai tháng sau.

Tôi không hề bất ngờ.

Bởi một tháng trước, Trưởng phòng Vương đã viết thư báo cho tôi biết anh ta đã biết tôi đi công tác vùng quê.

Ông ấy nói, hôm tôi đi, Sử Lưu Quân đang đưa Lý Tâm Tâm đi làm thủ tục điều chuyển.

Đến nơi mới phát hiện công việc tôi nhường lại đã có người thay thế — là một góa phụ của một quân nhân hy sinh.

Lý Tâm Tâm biết tin thì nổi giận tại chỗ.

Sắc mặt Sử Lưu Quân cũng rất khó coi.

Chỉ là tôi không biết sắc mặt khó coi của anh ta là vì tôi, hay vì Lý Tâm Tâm.

Sử Lưu Quân nhíu mày, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới thở phào nói: